Chương 1220: Đội trưởng Vương Trụ (1)
Người chung quanh nghe vậy, đều thầm gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.
Nhưng trong lòng Tống Long Chúc lại dần dần không phục, bỗng nhiên bật cười, không biết có chủ ý gì, rụt rè hỏi:
- Vương đạo huynh, ngươi là dùng thân phận đội trưởng nói với ta những cái này hay là dùng thân phận của Vương gia Đạo Tử mà tham thảo với ta?
Một câu này cũng khiến cho Vương Trụ hơi ngây ra, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nói gì, cư nói thẳng ra di!
Tống Long Chúc vỗ tay một cái, cười nói:
- Nếu ngươi dùng thân phận Vương gia Đạo Tử tham thảo với ta, ta cũng an tâm, nghe ngươi vừa rồi nói đạo lý rõ ràng, vậy ta chỉ hỏi ngươi, ngươi chỉ biết quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây, vậy có biết nguyên lý làm chậm đại kiếp không?
Lời này hỏi Vương Trụ ngớ ra, nói:
- Chỉ cần có tác dụng là được rồi, ai biết đạo lý ở đâu?
Nói xong bản thân cũng có chút hoài nghi, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi biết?
Tống Long Chúc nói:
- Ta không biết, chỉ muốn xem ngươi có biết hay không thôi.
Vương Trụ hơi biến sắc, lạnh lùng liếc Tống Long Chúc một cái, hư không chung quanh dường như cũng tối đi.
Tống Long Chúc sợ tới co đầu, nói nữa nói nữa.
Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, lại biết Vương Trụ nói cũng thực tế, một là Long Tích rất thần bí, lại cũng vì một trường hạo kiếp ngàn năm trước mà tổn thất rất nhiều, đến nỗi rất nhiều pháp môn lưu lại ở thế gian hiện giờ khiến người ta chỉ biết tới chứ không dùng được, ví dụ như biết Tam Thốn Linh Sơn phong ấn trong Long Tích có thể làm chậm đại kiếp, lại không biết vì sao có thể làm chậm đại kiếp.
Đương nhiên, cũng có thể là những tiểu bối bọn họ không biết mà thôi, Lang Gia Các hoặc là Dịch Lâu, có khả năng sẽ có người biết.
Một đường đi về hướng đông, bay chừng hơn vạn dặm, một phương tiểu thế giới này vẫn không thấy điểm cuối, có điều trong tay Vương Trụ có pháp bảo để tra tìm, rất nhanh liền lựa chọn hạ xuống một tòa núi xanh, mặt không biểu tình phân phó:
- Nơi này linh khí dư thừa, chắc chắn là linh mạch tụ tập, vậy bắt đầu từ nơi này đi, người am hiểu trận đạo đi thăm dò linh mạch, người am hiểu đấu pháp thì bố trí phòng thú xung quanh.
Mọi người đều làm theo, Phương Nguyên nói:
- Ta nên làm gì, xin Vương đạo huynh an bài!
Vương Trụ vừa rồi bị Tống Long Chúc nói móc mấy câu, trong lòng không vui, nghe vậy theo bản năng quát:
- Ngươi biết làm gì thì làm cái đó.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, liền có chút hối hận.
Tống Long Chúc là tính tình nhớ ăn chứ không nhớ đòn, nhìn thì thành thật, lại một mực đang đợi cơ hội, lúc này bỗng nhiên mắt sáng rực, bật cười rất đúng lúc, nói:
- Khéo thế, hắn cái gì cũng biết.
- Vậy ngươi liền đi đo đạc linh mạch đi!
Vương Trụ cũng ý thức được trong lời nói của mình có sai lầm, dù sao danh hiệu lục đạo khôi thủ của Phương Nguyên danh chấn thiên hạ, hắn cũng không phải không biết, nhất là được Tống Long Chúc nhắc nhở đúng lúc, trong lòng lập tức có chút xấu hổ, bất mãn quát Phương Nguyên.
Phương Nguyên đành phải đáp ứng, cảm giác được sự bất mãn của Vương Trụ đối với mình, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn Tống Long Chúc một cái, thầm nghĩ biết rõ tính nết của hắn như vậy, việc gì cứ phải trêu hắn, mình vốn muốn hỏi hắn một tiếng, lại không ngờ thành khiêu khích hắn, mà đối với bản thân mình, đây thực sự không phải bổn ý, bất kể tính nết của Vương Trụ như thế nào, Phương Nguyên cũng không ghét hắn, dù sao hắn cũng là đội trưởng, lại một lòng muốn hoành thành nhiệm vụ này, mục đích cũng giống như mình, mình cũng không ngại nghe hắn chỉ huy.
Lập tức, Phương Nguyên và Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên, Thiên Xu Môn Triệu Hồng Cương, Diễn Sơn Đường Mạc Tường, bốn người đi trắc lượng hướng đi linh mạch, Lạc Phi Linh và Hậu Quỷ Nhi tất nhiên cũng thành thành thật thật đi theo hắn, một người cảnh giác nhìn xung quanh, một người chuẩn bị làm bang thủ, mà Vương Trụ vừa bị Tống Long Chúc chèn ép, trong lòng không vui, cũng ngưng thần phân phó mấy người khác, làm ra các loại an bài:
- Viên Tiêu, Mạnh Khởi, Công Dương Lý, Chung Thái Hòa, các ngươi đi theo ta, dùng trận thế ngũ hành bố trí phòng thủ tứ phương, do ta ở giữa tọa trấn, nếu có gì bất ngờ, cần phải chống đỡ, không thể tự nhiên đâm ngang, nếu xảy ra sơ suất, tìm các ngươi hỏi tội!
Bốn người đó chắc hẳn đều có quen biết với Vương Trụ, liền gật đầu đáp ứng.
Mà trong người còn lại, ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt thì ngơ ngác nhìn nhau, Tống Long Chúc nói:
- Vậy chúng ta thì sao?
Vương Trụ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Đi giúp đỡ bọn họ, không được à?
Vi Long Tuyệt bình thường ít nói, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng:
- Chúng ta không hiểu biết nhiều về trận pháp, không bằng...
Vương Trụ cau mày, uy nghiêm nói:
- Bản thân ta cũng không muốn dẫn đám tán tu các ngươi làm việc, không có quy củ, không biết nghe lệnh thì cũng thôi, chẳng lẽ không biết hai chữ phục tùng viết thế nào à?Ta nói các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó!
Trong lòng ba người đều không vui, nhưng nhìn nhau, cũng chỉ đành đáp ứng.
Phương Nguyên ở cách đó không xa nghe thấy tranh chấp giữa bọn họ, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhìn ra được, Vương Trụ không tín nhiệm những người xuất thân tán tu như bọn họ, bởi vậy không an bài bọn họ đi bố trí phòng thủ, chỉ dựa vào năm người bọn họ, điều này cũng chứng tỏ hắn quả thật không có ý lấy những tán tu này ra làm vật hi sinh, nhưng nếu có bất ngờ xuất hiện, vậy thì thật sự có thể làm được một cách vạn vô nhất thất sao?