Chương 1219: Bí cảnh Long tộc (2)
Tâm thần mọi người đều có chút kích động.
Đám người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, lại có tu vi Nguyên Anh, nhãn quang tất nhiên không kém, nhưng bí cảnh Long tộc thái cổ này dù sao cũng rất quý giá, chỉ dựa vào linh khí dư thừa ở đây cũng có thể xác định nơi này chắc chắn có bảo bối vô cùng, tất nhiên có chút động lòng, nếu không phải biết mình còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, lúc này nói không chừng đã tản ra đi tầm bảo rồi.
- Ha ha, đừng vội nghĩ tới chuyện tốt này!
Trong những tiếng kinh thán, vang lên một tiếng cười lạnh, mọi người nhìn lại, chính là Vương Trụ, hắn lạnh lùng nhìn cảnh vật chung quanh, nói:
- Đừng quên các ngươi là tới để làm gì, huống hồ bí cảnh này nhìn thì đẹp mặt, nhưng sát cơ từng bước, nếu các ngươi cảm ứng kỹ càng, chắc có thể cảm nhận được tàn trận ở bốn phương tám hướng, hơi không cẩn thận, mạng cũng chẳng còn đâu!
Lời này khiến các tu sĩ rùng mình, có người mở thần niệm, cảm ứng kỹ càng, lập tức biến sắc.
- Không ngờ thái cổ Long tộc biến mất lâu như vậy, đại trận năm đó bày ra vẫn còn lưu lại...
- Mọi người phải cẩn thận, những tàn trận này khác với những gì chúng ta hiện tại được học, một khi không lưu ý sẽ bỏ qua đó!
Trong tiếng nghị luận của các tu sĩ, Phương Nguyên cũng cảm thụ được trận lực còn sót lại trong thiên địa.
Có thể thấy đấy, thời kì thái cổ, một phương thiên địa này nhất định là người không phận sự chớ vào, đại trận phủ kín cả tòa bí cảnh, chỉ có đại năng Long tộc mới có thể bình yên nằm ở đây, thậm chí mượn đại trận vô biên này để tĩnh dưỡng, mà hiện giờ, dù sao cũng thời gian trôi qua quá lâu, trận thế có lợi hại tới mấy, nếu không được tu sửa cũng dần dần bị hủy diệt, bởi vậy, lúc này chỉ còn trận lực lác đá lưu lại.
Có điều, cho dù là trận lực lưu lại này cũng đủ để khiến bọn họ phải cảnh giác.
Có điều hấp dẫn sự chú ý của Phương Nguyên lại không phải là uy hiếp từ những trận lực lưu lại này, mà là hắn cảm ứng hướng đi của trận lực chung quanh, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác quái dị cực độ, giống như hướng đi của những tàn trận này lờ mờ có chút quen thuộc.
- Chẳng lẽ là... Vạn Linh Quyển?
Trong lòng hắn rất nhanh liền ý thức được một điểm.
Trước đó không lâu hắn từng ở trong bụng rùa có được một quyển trúc thư làm từ Tam Sinh Trúc, bên trên ghi lại lý niệm trận đạo, hiện giờ, vẫn chưa tham ngộ thấu triệt, nhưng cũng đã xem qua một chút, nhớ tới ghi chép trên Vạn Linh Quyển, không chừng chính là trận đạo thượng cổ.
Nếu là như vậy, tàn trận của Long tộc khiến mình cảm thấy có chút quen thuộc cũng là tất nhiên!
- Chư vị đạo hữu, thời gian cấp bách, không thể chậm trễ, chúng ta đều hành động đi!
Thấy tất cả mọi người đã vào bí cảnh, Tần Loạn Ngô trầm giọng lên tiếng, nói:
- Trước khi tiến vào đã phân rõ vị trí, chúng ta sẽ đi theo phía bắc, Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ đi phía nam, Vương Trụ đạo huynh thì dẫn người đi phía đông!
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đáp ứng, dẫn người chạy về các phương hướng.
Cũng may trong bí cảnh Long tộc này, có thể ngự vân ngự kiếm, đi đường cũng nhanh hơn.
Có điều bay trong không trung, cúi người nhìn xuống, có thể thấy được trong bí cảnh này sông núi kéo dài vô tận, khắp nơi đều là non xanh nước biếc, đẹp tới khó có thể hình dung, có điều, trừ trong không trung thỉnh thoảng hiện lên trận quang lưu lại khiến bọn họ cảnh giác ra, trong bí cảnh này còn có thể nhìn thấy một số hài cốt cực lớn nằm rải rác trong dãy núi, màu như kim loại, phủ lên mấy phần ám ảnh cho thiên địa này.
- Trời ạ, đó đều là long cốt...
Tống Long Chúc trên đường nhìn thấy, mắt trợn tròn, dù sao cũng là một người ngay cả nước đái mèo cũng không bỏ qua, lúc này không nhịn được mà nói:
- Trong truyền thuyết long cốt đều có thể đả tạo thần khí? Nơi này hình như lại có không ít, còn nữa, các ngươi nhìn sơn cốc đó kìa, tàng gió tụ khí, trăm sông hội tụ, trong hư không ẩn hiện màu tím, nếu ta đoán đúng, tất nhiên có thần dược sinh trưởng...
Người khác nghe hắn nói vậy cũng không nhịn được mà động lòng nhìn tới.
Vương Trụ bay trước nhất nghe vậy, không nhịn được nhíu mày, quay đầu quát khẽ:
- Câm miệng, những long cốt đó ngươi cũng dám chú ý à, một khi kinh động Long Hồn đang ngủ say, đừng nói là nhiệm vụ lần này, tất cả mọi người chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn!
Trong lòng Tống Long Chúc không phục, lại không dám chống đối, chỉ oán thầm.
Nhưng cũng chỉ thành thật được một lúc, miệng lại vẫn không chịu yên, tiến đến bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, trong truyền thuyết Long tộc ở thời thái cổ cử tộc phi thăng vào Tiên giới, sao lại có nhiều long cốt như vậy lưu lại?
Những lời này khiến người xung quanh đều có chút tò mò.
Trước khi bọn họ tiến vào Long Tích này đều đã làm công khóa, lúc này trong lòng tất nhiên cũng có nghi hoặc.
Phương Nguyên cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, đành phải cười khổ nói không biết.
Vương Trụ bỗng nhiên lãnh đạm nói:
- Chuyện thế gian đều là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, cho dù điển tịch về Long Tích mà các thế gia cất giấu, cũng có rất nhiều là tin nhảm người ta thuận tay viết xuống, năm đó Long tộc nào có cử tộc phi thăng gì chứ, Long tộc thái cổ căn bản cũng là bị hủy dưới đại kiếp, hơn nữa một phương Long Tích này chính là nơi đại kiếp hàng lâm, cũng chính bởi vậy, nơi này mới có nhiều Long Hồn và tàn cốt, cũng bởi vì Long Tích này cách ngọn nguồn đại kiếp quá gần, nên mới có quan khiếu làm chậm đại kiếp ở đây!