Chương 1229: Có hung hiểm (1)
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:
- Tàn trận Long Tích chung quanh dường như bị sinh linh nào đó thay đổi, phía trước chắc chắn có hung hiểm!
Các tu sĩ thấy bộ dạng ngưng trọng của hắn, vẻ mặt đều có chút biến hóa.
Trước đây gặp phải những di chủng Long Tích đó đã sợ lắm rồi, nếu còn đáng sợ hơn cả những di chủng đó, lại sẽ là gì?
- Tàn trận chung quanh từng bị động tới...
Ban Phi Diên lại nghiêm túc xem xét chung quanh, sau đó nhìn Phương Nguyên, nhíu mày nói:
- Ngươi làm sao mà thấy được?
Các tu sĩ nghe vậy đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Phương Nguyên, đáy mắt cũng có nghi vấn.
Phương Nguyên hơi do dự, nói:
- Xin chư vị đạo huynh hãy tin ta, ta có chút lĩnh ngộ đối với tàn trận trong Long Tích này, tuy không sâu, nhưng cũng có thể phân biệt ra một số manh mối, có thể cảm nhận được tàn trận chung quanh tựa hồ là bị người ta động tay động chân, sinh ra biến hóa rất nhỏ, mà theo như thôi diễn, nếu ta đoán không lầm, phía trước có khả năng sẽ có một số biến cố đáng sợ!
- Cái này...
Các tu sĩ nghe vậy lại có chút hồ đồ.
Bọn họ đều có lý giải đối với trận đạo, nhưng đối với một số đạo lý cao thâm thì có chút không hiểu.
Bởi vậy theo bản năng đều nhìn về phía Ban Phi Diên.
Mà Ban Phi Diên lúc đầu cũng nghiêm túc lắng nghe Phương Nguyên, nhưng nghe tới về sau, trên mặt lại lộ ra một tia biểu cảm kỳ dị, bật cười:
- Lời này của Phương Nguyên đạo hữu có chút khoa trương rồi, trận đạo của Long tộc chính là bắt nguồn từ trận đạo thái cổ, có khác biệt lớn đối với trận đạo mà chúng ta hiện giờ được học, thậm chí truyền thừa cũng hoàn toàn khác, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Thiên Nguyên, tính cả các Đại Trận Sư tuyệt đỉnh của Dịch Lâu, người có thể nói ra một hai về trận đạo thái cổ này cũng không có mấy, ngươi không ngờ dám nói mình có chút lĩnh ngộ?
Dù là ai cũng nghe ra ý hoài nghi và chê cười trong lời nói của hắn, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại lập tức thay đổi mấy phần.
Cho dù là đám người Tống Long Chúc, sắc mặt lúc này cũng có chút cổ quái, quay sang nhìn nhau.
Chỉ có Lạc Phi Linh là bất mãn nhìn Ban Phi Diên, nói với Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, có gì khác vậy?
Sắc mặt Phương Nguyên có chút trầm trọng, chuyện hắn từ chỗ rùa già có được truyền thừa tiên văn thái cổ và Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc là không tiện nói với người ngoài, huống hồ cho dù nói, bọn họ cũng không thể phân biệt thật giả, rất là khó tin, quan trọng hơn là, kỳ thật dựa vào lý giải nông cạn của mình đối với trận đạo, cũng chỉ có một loại cảm giác lờ mờ, không thể nói ra một cách rõ ràng chắc chắn.
Hắn có thể xác định cách nghĩ này, quan trọng hơn, còn có trực giác của Hậu Quỷ Nhi làm chứng cho mình.
Vừa nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói:
- Ta không dám nói mình tinh thông tàn trận Long tộc, nhưng ta quả thật được dị nhân truyền pháp, có chút lĩnh ngộ, xin chư vị tin ta, vả lại, vị đồng môn Hậu Quỷ Nhi này của ta trời sinh nhạy bén, cũng đã phát hiện một số hung hiểm....
Các tu sĩ nghe hắn nói như vậy, lại đều hướng ánh mắt về phía Hậu Quỷ Nhi.
Từ lúc tiến vào, bọn họ đã có chút tò mò đối với Hậu Quỷ Nhi này, không biết Phương Nguyên vì sao lại cứ muốn mang một người cơ hồ là không có tu vi vào Long Tích này làm gì, nếu nói hắn cố ý muốn mang theo người như vậy vào kiếm công lao, lại không giống lắm, dù sao người như vậy, với chút tu vi này, tiến vào Long Tích, ngay cả chân sau cũng chẳng kéo được, chỉ xem như là một người có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu nói hắn có một loại thiên phú đối với hung hiểm, vậy thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
- Ngươi có phải đã phát hiện gì không, mau nói đi!
Vương Trụ đã có chút bực mình, nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi, lớn tiếng nói.
Hậu Quỷ Nhi bị hắn khiển trách, lại có chút hoang mang, chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Mọi người thấy vậy, cảm thấy tâm tư khó định, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên trở nên cổ quái.
Vương Trụ cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, ánh mắt quay sang Ban Phi Diên, nói:
- Ban đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
Ban Phi Diên vẫn ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thầm bấm ngón tay, dường như cũng đang thôi diễn.
Nghe thấy Vương Trụ hỏi mình, lại không nhịn được bật cười, nói:
- Nếu đã hỏi ta, vậy ta cũng chỉ đành nói cặn kẽ, vừa rồi ta đã thôi diễn hướng đi của linh mạch chung quanh, thật sự không nhìn ra những tàn trận này có biến hóa gì, càng không nhìn ra chúng bị người ta động tay động chân lúc nào, huống hồ, trong Long Tích này, di chủng không ít, lại chưa từng nghe nói có sinh linh có trí tuệ, nói như thế, ha ha, nếu không phải Phương Nguyên đạo hữu nhìn lầm, vậy thì chắc hẳn là bởi vì tạo nghệ trận đạo của Phương Nguyên đạo hữu quá mạnh, vượt ta quá xa mà thôi!
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, làm sao còn không hiểu?
Vị Ban Phi Diên này có danh xưng tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, hắn ở trên đạo trận đạo này, tiến thêm một bước thì có tư cách xưng là đại tông sư trận đạo đương thời, mà Phương Nguyên, tuy từng là khôi thủ trận đạo, nhưng đại đạo lục khảo Trung Châu chỉ là khảo hạch nho nhỏ để thi đậu Trận Sư mà thôi, hai người làm sao có thể đánh đồng?
Trong mắt mọi người, trận đạo của Phương Nguyên tất nhiên là không bằng hắn.
Tuy hắn vừa rồi nói rất khách khí, nhưng trên thực tế đã hoàn toàn phủ nhận cách nói của Phương Nguyên.
Nói rất rõ ràng là mình không phát hiện ra điều gì dị thường, còn thiếu mỗi nước trực tiếp vạch trần Phương Nguyên là đang nói hưu nói vượn.