Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1230 - Chương 1230: Có Hung Hiểm (2)

Chương 1230: Có hung hiểm (2)
Mà Vương Trụ nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trầm xuống, so với Phương Nguyên, hắn đương nhiên tin lời nói của tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân Ban Phi Diên hơn, mắt thấy thời gian đã chậm trễ không ít, đã có chút bực mình, hung hăng nhìn Phương Nguyên một cái, nói:

- Có chuyện gì thì nhìn rõ rồi hẵng nói, nếu lại có người còn nói hưu nói vượn, dao động quân tâm, vậy đừng trách ta đao hạ vô tình!

Dứt lời, quát khẽ một tiếng:

- Tăng cường đề phòng, tiếp tục lên đường!

Các tu sĩ nghe vậy, tuy trong lòng ít nhiều cũng có chút do dự, nhưng vẫn theo lời gọi mây chuẩn bị lên đường.

Nhưng nhìn một mảng non xanh nước biếc phía trước, ý báo động trong lòng Phương Nguyên càng lúc càng mạnh, không nhịn được tiến lên nói:

- Không thể!

Đội trưởng Vương Trụ ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Phương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, nói:

- Trong Long Tích, quá hung hiểm, để ổn thỏa, chúng ta hay là đổi nơi trắc lượng đi!

Nghe thấy những lời này, Ban Phi Diên ở bên cạnh bỗng nhiên cười xì một tiếng.

Các tu sĩ quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt hắn có chút bỡn cợt nhìn Phương Nguyên.

Sắc mặt đội trưởng Vương Trụ cũng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nói:

- Khu vực này vốn chính là chúng ta trước đó đã thôi diễn ra, cách chúng ta gần nhất, cũng thích hợp nhất, nếu thuận lợi, chúng ta có thể đảm bảo mình sẽ trở thành đội sử dụng thời gian ngắn nhất trong ba đội, nếu tùy tiện sửa đổi, lại phải tiêu hao tinh lực để tìm kiếm một khu vực thích hợp, sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian?

Không khí chung quanh đã có chút ngưng trọng.

Ai nấy đều nhìn Phương Nguyên với vẻ cổ quái, lộ ra có chút phức tạp.

Kỳ thật không chỉ là Vương Trụ, cho dù trong lòng người khác, trừ đám Tống Long Chúc từng có quan hệ đồng sinh cộng tử với Phương Nguyên ra, cũng ít nhiều đều nghĩ, chẳng lẽ lục đạo khôi thủ này đúng là vì bị đội trưởng Vương Trụ lập uy trước mặt mọi người, trong lòng bất mãn, bởi vậy cố ý vào thời điểm mấu chốt này tùy tiện nói ra gì đó, cố ý khiến đám người mình tốn thêm công phu, không đoạt được hạng nhất trong ba đội!

Đối với người khác mà nói cũng không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, nhưng Vương Trụ lại không đồng ý!

Hắn có tiếng là tính tình mạnh mẽ, cho dù đi đường cũng phải tới mục tiêu đầu tiên, huống chi là làm nhiệm vụ?

Mà Phương Nguyên nghe Vương Trụ nóivậy, mày cũng nhíu lại, thấp giọng nói:

- Dù đưa mọi người vào hung hiểm cũng không để ý à?

Đội trưởng Vương Trụ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, mới lạnh giọng cười nói:

- Ha ha, hung hiểm, trong Long Tích, sao có thể không có hung hiểm? Trước khi vào Long Tích, chúng ta đều đã biết, nhiệm vụ lần này có công lao lớn, nhưng cũng có hung hiểm lớn, đừng nói ngươi hiện giờ chẳng nói được rõ ràng, cho dù phía trước thực sự có hung hiểm, chẳng lẽ chúng ta lại cóng tay cóng chân à?

Nói xong liền hét lớn một tiếng:

- Tiến lên, dù phía trước thực sự có hung hiểm gì, ta cũng có thể một đao chém rụng!

Không để ý tới Phương Nguyên, lập tức nhảy lên đằng vân, muốn tiếp tục lên đường.

Các tu sĩ thấy thế đều thở dài, đi theo.

Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng biết mình không thuyết phục được Vương Trụ, tâm thần ngưng trọng, lại không lên tiếng.

- Không thể... Không thể...

Nhưng các tu sĩ vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên có người kinh hoàng hô to, chính là Hậu Quỷ Nhi, hắn vừa thấy các tu sĩ muốn tiếp tục tiến về phía trước, còn dẫn theo hắn đi cùng, lại sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, hét to:

- Còn tiến tới là chết hết đó!

Các tu sĩ bị bộ dạng này của hắn ảnh hưởng, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.

- Ta đã hạ lệnh rồi, ngươi còn dám ở đây nói hưu nói vượn!

Vương Trụ ở phía trước nghe thấyvậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giận dữ, sát khí ở đáy mắt đột nhiên dâng lên, lúc trước lửa giận của hắn đã sớm ở bên rìa bùng nổ, lúc này lại không thể nhịn được nữa, đối với Phương Nguyên, đối với những đồng bạn được mọi người xác định danh sách chính thức, cùng nhau tiến vào làm nhiệm vụ, hắn còn không tiện thực sự nói gì, nhưng đối với Hậu Quỷ Nhi tu vi chẳng ra gì này, hắn sao có thể để vào mắt?

- Nguy ngôn tủng thính, dao động quân tâm, đáng chết!

Trong một tiếng gầm, "Rầm" một tiếng, đại đao màu đen đột nhiên chém tới.

Một đao này chém ra, thiên địa biến sắc, gió tụ mây gào.

Tống Long Chúc ở bên cạnh Hậu Quỷ Nhi cũng bị một đao này dọa sợ, không ngờ không kịp làm ra phản ứng gì.

Nhìn ra được rõ ràng, một đao này của Vương Trụ là thực sự mang sát tâm, muốn dùng đầu Hậu Quỷ Nhi để chấn nhiếp dưới trướng dưới trướng.

- Bốp...

Nhưng một đao này hạ xuống, lại không thấy máu tươi chảy ra.

Các tu sĩ lúc này mới nhìn thấy là Phương Nguyên tung người tới, lật tay tóm lấy sống dao trong tay Vương Trụ.

Vương Trụ nhìn Phương Nguyên, ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi mà làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ,ta sẽ giết ngươi!

Phương Nguyên hơi trầm mặc, sau đó cắn răng, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, thấp giọng nói:

- Ta cũng vậy!

Lúc Phương Nguyên tóm lấy sống đao, không khí đột nhiên trở nên ngưng kết.

- Ngươi muốn làm gì?

Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Nhìn ra được, sắc mặt của hắn rất khó coi, cơn giận cũng rất lớn, giống như một tòa núi lửa sắp phun trào.

Trong ánh mắt không hề che giấu sự phẫn hận đối với Phương Nguyên, chung quanh có người thấy tình thế giương cung bạt kiếm như này, trong lòng cũng có chút khẩn trương, muốn đi lên khuyên can. Nhưng bình thường Vương Trụ hung uy rất thịnh, các tu sĩ ở dưới tay hắn đều tận hết khả năng không tìm phiền toái.
Bình Luận (0)
Comment