Chương 1231: Đoạt quyền (1)
Lúc này, mặc dù bọn họ muốn tiến lên khuyên can nhưng lại có chút do dự, chỉ e không khuyên được mà bị lửa giận của hắn lan tới.
Mà ngược lại với vẻ tức giận của Vương Trụ, sắc mặt Phương Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như trong lòng đã nắm chắc.
Hắn chỉ nhìn thẳng vào hai mắt Vương Trụ, thản nhiên nói:
- Không được giết hắn, cũng đừng dẫn mọi người đi chịu chết.
Một câu này, hoặc là nói biểu cảm bình tĩnh của Phương Nguyên, ngược lại càng chọc giận Vương Trụ, trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra một tia sát ý kinh người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nghiêm túc nói ra một câu:
- Ngươi đừng quên, ta mới là đội trưởng!
Rầm!
Khi hắn nói ra câu này, trường đao màu đen trong tay lực lượng tăng vọt, lại chém xuống Hậu Quỷ Nhi.
Vừa rồi một đao đó của hắn chém ra, chỉ vận chuyển ba thành lực đạo, đối với trảm sát Hậu Quỷ Nhi thì tất nhiên là đủ, nhưng cũng bởi vậy mới bị Phương Nguyên tóm lấy sống dao, nhưng hiện giờ, sát tâm của hắn đã định, liền vận chuyển ra một thân khí lực, Phương Nguyên nắm sống dao, vốn không dễ dàng, lúc này lại thấy không tóm được nữa, cũng để một đao của hắn chém xuống.
Mà lúc này, Phương Nguyên cũng thở dài.
Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết tuyệt!
Rầm một tiếng, trong nháy mắt pháp lực của Vương Trụ tăng vọt, pháp lực của hắn cũng theo đó mà tăng vọt.
Thậm chí có thể nói hắn còn nhanh hơn Vương Trụ một phần.
Lúc trên người Vương Trụ hiện ra ra sát ý, Phương Nguyên đã vận chuyển pháp lực trước, tay phải như sắt, tóm chặt lấy Vương Trụ, sau đó kéo trường đao màu đen về phía mình, đồng thời chưởng trái đánh ra.
Tóm lấy sống dao vốn là để đoạt đao!
- Ngươi dám!
Vương Trụ không phải kẻ ngốc, cũng lập tức cảm thấy không đúng, trong lòng cuồng nộ, theo bản năng muốn đoạt lại đao, nhưng lúc này, một chưởng của Phương Nguyên đã đánh tới trước ngực hắn, với tu vi bực này của bọn họ, pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, dưới cự ly gần như vậy, một chưởng đánh tới ngực, nếu đánh trúng, chẳng phải ngay cả nhục thân của mình cũng bị đối phương trực tiếp đánh cho thành thịt nát à?
Vương Trụ vô cùng tức giận, đã không kịp đoạt đao, phi thân ra sau, áo đen sau lưng phồng lên.
Rầm.
Hồ lô màu đen đó đã như ẩn như hiện.
Cùng lúc đó, thanh âm kinh sợ của hắn cũng vang lên:
- Ngươi muốn tạo phản...
Nhưng còn chưa nói hết, Phương Nguyên vừa đoạt được đại đao màu đen trong tay hắn đã lại đuổi sát theo.
Một thân áo xanh phần phật, thanh khí vô biên cuồn cuộn, giống như thủy triều lao tới trước người Vương Trụ, hai người dùng hữu tâm tính vô tâm, phản ứng của Vương Trụ luôn chậm nửa nhịp, bị thanh khí này bao vây, hồ lô màu đen đó giống như bị một ngọn núi lớn áp chế, không ngờ không thể bay ra đúng lúc, ngược lại bị thanh khí đó quấn chặt, bay tới bên cạnh Phương Nguyên.
- Ta chỉ muốn đoạt quyền của ngươi!
Mà Phương Nguyên mượn cơ hội này, trên tay thanh khí ngưng tụ, hóa thành một kiếm, chém thẳng tới trước người Vương Trụ.
- Lần này vào Long Tích, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này...
Theo thanh âm của hắn vang lên, một kiếm đó cũng kiếm quang tăng vọt, thế như tia chớp!
So với sự cuồng nộ của Vương Trụ, một kiếm này của hắn càng lộ ra không chút lưu tình, có thể nói là ngập tràn sát ý!
Không biết phải hình dung tâm tình của Vương Trụ như thế nào, quả thực là giận tới phát cuồng, ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên dám đoạt đao hắn, cũng ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên dám thực sự xuất thủ với hắn, càng không ngờ là, hắn không chỉ là xuất thủ về phía mình, lại còn muốn một kiếm lấy mạng mình.
Trong lúc khẩn thiết, hắn cũng chỉ có thể gạt áo choàng ra chắn trước người.
Đạo kiếm quang đó ngưng tụ đến vô cùng, áo choàng có thể đỡ được một kích của long chủng không ngờ bị đạo kiếm quang này rạch ra một lỗ hổng, đánh thẳng về phía hắn, bức hắn phải vội vàng lui ra sau, kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, sau đó lại thi triển thần thông.
Lúc này trường đao màu đen đã không còn trên tay, hơn nữa trở tay không kịp, đánh nhau bằng võ pháp đã bị rơi vào thế yếu.
- Cho nên bất kể ngươi làm gì, chỉ cần có lợi đối với nhiệm vụ, ta đều có thể nhịn ngươi!
Nhưng nếu Phương Nguyên đã xuất thủ, vậy thì không còn bất kỳ do dự gì, miệng nói chuyện, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm, thực sự coi Vương Trụ như đại địch sinh tử, ngay sau đó lại từng bước ép tới trước người Vương Trụ, một quyền đánh vào ngực hắn, đánh cho Vương Trụ khóe miệng trào máu, xương sườn không biết đã gãy bao cái.
- Ngươi...
Một quyền đó dường như muốn ép ra thanh âm trong lồng ngực Vương Trụ, mang theo sự tức giận vô tận.
Mượn lực lượng của một quyền này, hắn và Phương Nguyên đã kéo ra một chút cự ly, liền muốn thôi động pháp lực, thi triển thần thông chấn tới.
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Nhưng hiện tại ta cảm thấy sự bảo thủ của ngươi đã không thích hợp với nhiệm vụ này...
Khi nói, thân hình hắn bất động, trên đỉnh đầu đã có mây xanh hiện lên.
Ầm ầm!
Pháp lực của Vương Trụ còn chưa thôi động đã bị thanh khí này trấn áp, nặng nề ngã xuống đất, đập ra một cái hố to.
Mà Phương Nguyên lúc này cũng phi thân xuống, tay áo phần phật, thanh khí bên cạnh ầm ầm cuốn xuống.
- Cho nên, giết ngươi thì có sao?
Trong tiếng hét to, thanh khí như thác, như núi, như biển, cuốn thẳng xuống.
Nhìn tình hình này, không ngờ là muốn nhân cơ hội đuổi tận giết tuyệt.
Các tu sĩ chung quanh bị sát khí này chấn nhiếp, trong nhất thời không ngờ không nói ra lời.
- Hự.
Mà Vương Trụ bị thanh khí này trấn áp, phun ra một ngụm máu tươi, một thân kinh mạch dường như vỡ vụn.