Chương 1232: Đoạt quyền (2)
Mắt thấy Phương Nguyên đã từ trong không trung lao xuống, dường như muốn trảm sát mình, hắn cuối cùng cũng biết đại thế đã mất, bị đánh lén mấy lần liên tục, hắn mất liền đại đao màu đen và Hỏa Nha hồ lô, có thể nói thủ đoạn mạnh nhất căn bản đã không thể thi triển, hiện giờ thân chịu trọng thương, cho dù thần thông cũng không thi triển được, trận chiến này có thể nói là thảm bại rồi!
Đã không còn biện pháp, hắn chỉ đành cắn răng, gầm lên một tiếng!
Áo choàng đã bị chém ra một vết rách của hắn đột nhiên vỡ vụn.
Áo choàng đó không ngờ giống như hóa thành một mảng mây đen, dưới thanh khí của Phương Nguyên chọc ra một lỗ hổng.
Vương Trụ Vương Trụ thì không chút do dự, phi thân nhảy vào trong không trung, nhanh chóng bỏ chạy về phía đông nam.
- Phương Nguyên... Không giết ngươi, ta thề không làm người...
Thanh âm khe khẽ truyền về, rõ ràng đã nội tức bất ổn, nhưng vẫn xen lẫn hận ý vô biên.
Phương Nguyên nhìn hắn biến mất, chậm rãi buông đại cung ngưng tụ từ thanh khí trong tay xuống.
Thật sự không ngờ, vị Vương gia Đạo Tử đúng là bản lĩnh bất phàm, mình từ lúc xác định hắn sẽ không nghe ý kiến của mình đã quyết định bắt hắn, lại khi hắn xuất thủ chém về phía Hậu Quỷ Nhi đã định ra một loạt kế hoạch xuất thủ, cũng là vì trước đây đã thấy hắn đại chiến một hồi, cho nên cũng có chút hiểu biết về thần thông của hắn, có thể nói là chiếm hết tiện nghi.
Nhưng dù là như vậy, không ngờ vẫn để hắn thành công đào tẩu!
Điều này chỉ có thể chứng tỏ, bản lĩnh của bản lĩnh quả thật không tồi.
...
- Phương Nguyên đạo huynh, ngươi đây là...
Nhìn thì giao thủ mấy hiệp, nhưng trên thực tế chỉ trải qua trong nháy mắt.
Các tu sĩ chung quanh cho tới lúc này mới có phản ứng, có người kinh sợ không thôi, hét to về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên chậm rãi quay đầu lại, trong thanh khí bên cạnh, đại đao màu đen, hồ lô màu đen của Vương Trụ bồng bềnh, mà trong tay thì cầm một mảnh ngọc quyết, mảnh ngọc quyết này chính là một trong ba chiếc chìa khóa mở thông đạo lúc bọn họ tiến vào Long Tích, cũng là bằng chứng của ba vị đội trưởng lần này, vừa rồi khi giao thủ đã bị hắn đoạt lấy.
Ánh mắt chậm rãi quét qua các tu sĩ, trong lòng hắn cũng hơi thả lỏng.
Vừa rồi xuất thủ với Vương Trụ, thực sự là vô cùng hung hiểm, nếu xảy ra sai xót gì, hắn chưa chắc đã có thể thuận lợi hạ được Vương Trụ, mà những đồng bạn chung quanh này thực lực đều không tồi, Công Dương Lý lại là Chí Tôn Nguyên Anh lão bài, luận về thực lực thực tế, e là không kém Vương Trụ bao nhiêu, vừa rồi nếu bọn họ xuất thủ ngăn cản mình, như vậy lần đoạt quyền này còn phiền hơn.
Có điều, nhìn ra được, mấy người này vừa rồi đều không xuất thủ.
Một là bọn họ lúc ban dầu không nhìn ra là muốn đang đoạt quyền, khi nhìn ra được thì Vương Trụ đã bị mình đánh cho bị thương, hai là vị trí đứng của Lạc Phi Linh rất xảo diệu, vừa hay bức Công Dương Lý và vị cao thủ vị cao thủ khác, khiến cho bọn họ không thể trực tiếp tiến lên.
Điều này cũng khiến hắn đánh giá Lạc Phi Linh cao hơn.
Nha đầu này kỳ thật cũng không biết mình muốn làm gì, vừa rồi chưa kịp câu thông với nàng ta.
Nhưng nàng ta vẫn đứng ở bên cạnh mình, cho dù mình vừa rồi nhìn như người điên.
Lưu ý thấy ánh mắt kinh sợ của mọi người, Phương Nguyên thở dài trong lòng.
Hắn biết hành vi này của mình có nghĩa là gì ở trong mắt những người này.
Đây chính là nhiệm vụ Nam Hải Hồng Thiên Hội an bài, ảnh hưởng đến sự bình an của thế gian trong hai mươi năm.
Thậm chí, nhiệm vụ lần này có thể nói là liên quan tới kế sách chống đỡ đại kiếp của Thiên Nguyên, đây là trọng yếu tới mức nào?
Mà mình không ngờ trong nhiệm vụ trọng yếu như vậy lại bỗng nhiên nhảy ra, xuất thủ với đội trưởng, tàn nhẫn hạ sát thủ, đánh hắn trọng thương, bức hắn phải bỏ chạy, ở trong mắt những người này đã không thể chỉ dùng hai chữ điên cuồng để hình dung.
Chỉ là nếu đã làm, vậy thì phải tiếp tục thôi.
- Vương Trụ không thích hợp làm đội trưởng!
Hắn bình tĩnh nói, chậm rãi quay người lại, ánh mắt đảo qua các tu sĩ, một thân khí cơ hùng hồn như trời sập núi đổ, thấp giọng quát:
- Cho nên ta đoạt ngọc quyết của hắn, tự tiến cử vị trí đội trưởng, các ngươi... Có ai không phục không?
Sắc mặt các tu sĩ chung quanh lập tức thay đổi.
Không chỉ là đám người Công Dương Lý, ngay cả ba người quen như Tống Long Chúc cũng đều biến sắc.
Sắc mặt Trung Châu Viên gia tử Viên Tiêu đã tái mét, nói:
- Ngươi... vị trí đội trưởng chính là chư vị trưởng lão của Tiên Minh và tiền bối của các thế gia cùng nhau thương nghị ra, ngươi há có thể tự tiện tranh đoạt, ngươi... Ngươi đây là đang tìm chết!
Phương Nguyên vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, chỉ thản nhiên liếc họ một cái, nói:
- Bất luận là đúng hay sai, sau khi rời khỏi Long Tích ta tất nhiên sẽ tới tìm chư vị tiền bối của Tiên Minh để phân trần, cho dù phải giải thích, cũng là giải thích cho họ nghe, mà hiện giờ, vẫn phải lấy nhiệm vụ làm đầu, ta tự tiến cử đội trưởng, chính là muốn dẫn các ngươi trước giới hạn bảy ngày hoàn thành nhiệm vụ còn lại, về phần các ngươi, cái khác không cần nói, cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể theo ta làm xong nhiệm vụ này, hoặc là... Hiện tại động thủ đi!
Nói xong những lời này, hắn không nói nữa, đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Chéo áo bay phần phật, thanh khí quay cuồng.
Một loại cảm giác áp lực khó có thể hình dung từ trên người hắn tán phát ra.
Ánh mắt các tu sĩ vào lúc này lập tức trở nên cảnh giác, thậm chí còn mang theo chút nghi hoặc.