Chương 1233: Đội trưởng mới tấn thăng (1)
Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Phương Nguyên từ sau khi vào Long Tích, vẫn luôn khoan nhượng trước mọi chuyện, thậm chí ngay cả khi Vương Trụ lấy hắn ra lập quy củ cũng không giải thích nhiều một câu, lúc này không ngờ lại hoàn toàn giống như biến thành một người khác, trở nên điên cuồng bá đạo tới như vậy!
Vừa rồi ra tay hạ Vương Trụ thì không nói, hiện giờ không ngờ còn không ngại động thủ với bọn họ sao?
Sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Cũng không biết lúc này là nên trực tiếp đấu tới ngươi chết ta sống với Phương Nguyên, hay là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ này...
- Ài, nếu không phải nhìn thấy bộ dạng lao lên đoạt quyền của ngươi, ta cơ hồ quên mất sự cuồng ngạo của ngươi lúc trước một mình khiêu chiến thiên kiêu thiên hạ trong đại đạo lục khảo...
Trong một mảng trầm mặc, Tống Long Chúc bỗng nhiên thấp giọng bật cười, bước ra một bước, nói:
- Lão Tống ta lựa chọn tin ngươi, cũng lựa chọn lấy nhiệm vụ làm trọng, cho nên ta quyết định trước tiên đi theo ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi tính!
Các tu sĩ chung quanh đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Long Chúc.
Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt không nói gì, nhìn nhau rồi cũng bước ra một bước.
Cuộc đoạt quyền vừa rồi tuy sự phát đột nhiên, nhưng trải qua một thoáng thời gian, đã đủ để bọn họ đưa ra quyết định, tuy bọn họ chưa chắc đã ủng hộ Phương Nguyên làm như vậy, nhưng hiện giờ đến lúc nên tỏ thái độ, vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Phương Nguyên.
Mà bởi vậy, đoàn người này dường như cũng chia làm hai nhóm.
Sắc mặt đám người Viên Tiêu càng khó coi hơn.
Có lẽ có người cơn giận chưa tiêu, có lẽ có người muốn rục rịch, nhưng nhất thời không ai thực sự dám nói gì.
Có thể vào Long Tích này, tính cách mỗi người đều khác nhau, nhưng đều không phải là kẻ ngốc.
Hiện giờ trong tiểu đội này của bọn họ, tình thế đã rất rõ ràng, Phương Nguyên bỗng nhiên đoạt quyền, tuy khiến người ta bất ngờ, nhưng cũng thực sự chấn nhiếp được bọn họ, nhất là lúc Phương Nguyên xuất thủ, tuy vô cùng đột nhiên, nhưng cũng không thể xem như là đánh lén, không ngờ trong khoảnh khắc hạ được Vương Trụ, khiến người ta cũng phải kiêng kị thực lực của hắn.
Bọn họ cũng không biết Phương Nguyên trước đó đã thôi diễn trước sau, chỉ tưởng là thực lực của Phương Nguyên sâu không lường được.
Mà đến lúc này, Vương Trụ đã trọng thương bỏ chạy, trong người còn lại, Nam Hải Thánh Nữ Lạc Phi Linh rõ ràng chính là một phe với Phương Nguyên, ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt rõ ràng cũng đứng ở phía họ, điều này khiến thực lực của bọn họ rất không tồi, nếu hai bên đánh nhau, cho dù những người còn lại đứng cùng một chỗ cũng chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng.
Huống chi, bọn họ trong mấy ngày nay cũng chưa chắc đã không có ý kiến với Vương Trụ, chưa chắc đã là đồng tâm hiệp lực.
Mà dưới tình huống thái độ của người khác không rõ, tất nhiên không ai muốn nhảy ra gây rối.
Dù sao, sau khi rời khỏi Long Tích, tất nhiên sẽ có Tiên Minh và các trưởng bối xử lý việc này, cũng không cần bọn họ phải quan tâm.
Dù sao, bất kể thế nào, nhiệm vụ vẫn là hàng đầu.
Thế là, cuối cùng vẫn là Ban Phi Diên nhìn Lạc Phi Linh một cái, bước ra một bước, nói:
- Rời khỏi Long Tích, chuyện ngươi làm, lời ngươi nói, ta sẽ bẩm báo chi tiết với các vị tiền bối, nhưng hiện tại...Vẫn làm chuyện chúng ta nên làm đã!
Thấy các tu sĩ không có ý kiến gì, đều đáp ứng, Phương Nguyên lẳng lặng gật đầu.
Trước khi hắn đoạt quyền của Vương Trụ, thực sự không nắm chắc bao phần, nếu lúc này những người này vẫn không phục mình, vậy không tránh được sẽ xuất hiện một phen nội đấu, cho dù mình có thể chiến thắng họ, chỉ sợ tiểu đội này của bọn họ cũng sẽ tổn thất thảm trọng, không nói đến có đủ thực lực để tự bảo vệ mình trong Long Tích này hay không, ít nhất thì nhiệm vụ bọn họ nên hoàn thành vẫn phải chịu ảnh hưởng, không thể hoàn thành đúng lúc.
Mà đám người Tống Long Chúc, thấy mọi người thừa nhận vị trí đội trưởng của Phương Nguyên, cũng đều thở phào.
Có điều trước mắt tuy vấn đề đã được giải quyết, nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng cho Phương Nguyên.
Chuyện này dù sao cũng quá ầm ỹ.
Không ai biết sau khi rời khỏi Long Tích, sẽ sinh ra phiền phức gì, đương nhiên bỏ qua điểm này không nói, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng thống khoái, từ sau khi vào Long Tích, bọn họ rất có oán hận, chỉ là lấy nhiệm vụ làm trọng, không dám nói nhiều mà thôi, không ngờ trong bọn họ, Phương Nguyên nhìn thì dễ nói chuyện nhất lại làm ra loại đại sự này.
Có điều ngẫm lại, sau đại đạo lục khảo, hắn từng vì giết một người mà gây ra họa lớn, đến nỗi bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, từ khi đó đã có thể nhìn ra người này rất tàn nhẫn, như vậy hiện giờ làm ra chuyện này dường như cũng không tính là bất ngờ.
Chỉ là chuyện đã xảy ra rồi, hiện giờ điều duy nhất có thể bù đắp, chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ này, có lẽ sẽ có thể hạ thấp mức độ trừng phạt xuống thấp nhất.
Nói không chừng, thực sự có thể được một số người ủng hộ, cho rằng cách làm hắn lâm thời thay đổi Vương Trụ là chính xác.
...
- Phương Nguyên đạo hữu, chúng ta vẫn tiếp tục tiến về phía trước chứ?
Lúc này, Ban Phi Diên xoay người lại, hỏi Phương Nguyên.
Ánh mắt những người khác cũng đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Tuy Phương Nguyên thành công đoạt quyền, nhưng không nghi ngờ gì nữa cũng khiến cho hắn lâm vào trong hai cái khó. Hiện giờ những đội hữu này vẫn chưa biết phía trước có hung hiểm mà Phương Nguyên nói rốt cuộc là thật, hay là vì đoạt quyền Vương Trụ mà cố ý lấy cớ.