Chương 1244: Huyết Mạn Cổ Điện (1)
Bọn họ không cẩn thận, để hắn chạy thoát, nhưng trong lòng căm giận, lại đều muốn bắt hắn về.
Ánh mắt các tu sĩ đều nhìn về phía ba vị đội trưởng.
Cho dù muốn đuổi bắt cũng phải được ba vị đội trưởng đồng ý, để tránh làm rối loạn trận thế.
Sắc mặt Tần Loạn Ngô lúc này rất ngưng trọng, dường như có chút tức giận, lại không lập tức lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Trên mặt đội trưởng đội hai Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ thì xuất hiện một tia tức giận hiếm thấy, quát khẽ:
- Đầu tiên là đoạt quyền, tới sau lại ám sát, cuối cùng không ngờ còn bắt cóc Nam Hải Thánh Nữ, tên tán tu này quả thực to gan lớn mật, tội không thể tha, cho dù chúng ta lấy nhiệm vụ làm trọng, cũng không thể mặc cho hắn ở bên ngoài giở trò quỷ, ta đề nghị, bất kể là như thế nào, cũng phải bắt hắn trước rồi nói!
Trên mặt Tần Loạn Ngô cũng hiện ra một tia ngưng trọng, dường như có chút do dự.
- Chuyện đã tới nước này, ngươi không ngờ vẫn còn do dự?
Tiếng quát chói tai của Vương Trụ bỗng nhiên vang lên, trong tay hắn vẫn cầm ba cây Phân Thần Đinh, mặt đầy hận ý, mắt thấy Phương Nguyên đào tẩu trước mặt mình, hắn vô cùng giận dữ, lớn tiếng quát:
- Tiểu nhi đó nhất định cấu kết với Tà tu, cố ý đến Long Tích này quấy rối, chính là không muốn để chúng ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không giết hắn, chuyện về sau của chúng ta làm sao có thể hoàn thành?
Các tu sĩ nghe vậy đều cho rằng có lý, đều phụ họa.
Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá nói:
- Nếu kẻ này chỉ vì thù oán riêng, đoạt vị trí đội trưởng của Vương đạo huynh thì cũng thôi, nhưng các ngươi vừa rồi cũng thấy hành động của hắn rồi đó, thế còn là xuất phát từ thù riêng à? Kẻ này rõ ràng đã điên rồi, hắn thẹn quá hóa giận, không ngại ám sát Vương đạo huynh, sau khi ám sát thất bại, lại bắt cóc Thánh Nữ của Vong Tình Đảo, ai biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa?
Nữ tử của Viên gia cũng gật đầu nói:
- Hắn sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với nhiệm vụ về sau của chúng ta!
Có người khác quát:
- Vừa rồi tuy để hắn chạy thoát, nhưng hắn cũng không dễ chịu gì, huống hồ trong Long Tích này, hắn có thể trốn được đi đâu? Ta đề nghị chư vị đồng đạo, trước tiên chia ra mấy nhóm, tìm ra hắn, cứu về Vong Tình Đảo Thánh Nữ rồi nói!
- Ta tán thành!
- Không thể để mặc hắn ở ngoài làm loạn!
- ...
Nhất thời ý kiến của các tu sĩ trở nên thống nhất, đều hét lớn.
Nhưng trong một mảng hỗn loạn, chỉ có Tần gia Đạo Tử Tần Loạn Ngô, im lặng không nói, cho tới khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, hy vọng hắn hạ lệnh, mới trầm giọng nói:
- Đừng quên chúng ta lần này tiến vào Long Tích là để làm gì, tất cả đều phải lấy nhiệm vụ làm trọng, mà nay kết quả trắc lượng của ba đội đã tới tay, điều cần thiết bây giờ vẫn phải là thôi diễn ra Tam Thốn Linh Sơn đó rồi phong ấn lại!
Đội trưởng đội hai Huyền Tông Thánh Nữ nghe vậy, hơi biến sắc, lạnh lùng nhìn về phía Tần Loạn Ngô, nói:
- Tần đạo hữu, có một số việc, người khác có lẽ không biết, ngươi và ta lại biết rõ, vừa rồi khi tình thế nguy cấp, rõ ràng chỉ có ngươi có bản lĩnh lưu hai người bọn họ lại, nhưng ngươi rõ ràng lại trơ mắt nhìn họ rời đi, trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tần Loạn Ngô nghe vậy, trầm mặc rất lâu, nói:
- Trong lòng ta tự có tính toán!
Đội trưởng đội hai Huyền Tông Thánh Nữ giận dữ:
- Ngươi chẳng lẽ là...
Tần Loạn Ngô bỗng nhiên quát khẽ:
- Ta đã nói trong lòng ta tự có tính toán!
Bối phận của hắn đã cao, thanh danh cũng lớn, xếp trong Tứ Thánh Bát Kiệt, địa vị không tục, nhưng trước nay luôn ôn hòa, rất ít nổi nóng, lúc này đột nhiên trở nên nổi giận, lại khiến mọi người giật nảy mình, nhất thời trong đại điện, không ai lên tiếng, ngay cả Huyền Tông Thánh Nữ lúc này cũng sắc mặt căm giận ngậm miệng lại, cả đại điện, giống như tất cả mọi người đều biến mất, vô cùng áp lực.
Mà Tần Loạn Ngô trầm mặc một lát, lại lên tiếng:
- Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, cũng thừa nhận lo lắng của các ngươi có lẽ có đạo lý, nhưng lần này vào Long Tích, dù sao vẫn phải lấy hoàn thành nhiệm vụ làm đầu, hơn nữa, chúng ta hiện tại có khả năng hoàn thành nhiệm vụ!
Khi nói, thanh âm của hắn trầm thấp, cho đến tới im lặng.
Lại nhớ tới Phương Nguyên.
Người khác đều không hiểu vì sao Phương Nguyên lại nổi điên, nhưng hắn nghĩ tới cảnh lúc trước trên mặt biển, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đứng trên cự kình, áo xanh áo trắng, dắt tay nhau mà đến, trong lòng lại khẽ động, loáng thoáng như hiểu ra gì đó.
- Nếu ngươi là vì Lạc sư muội mới khổ tâm cô nghệ, bố trí mê cục này...
Hắn thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:
- Nhưng bất kể là như thế nào, hành động này đều rất ngu!
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, theo bản năng nhìn Vương Trụ một cái.
Vương Trụ Lúc này đứng cách hắn không xa, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vết thương cũ do Phương Nguyên gây ra vẫn chưa lành, vừa rồi một kiếm của Phương Nguyên chém tới, kiếm khí lại dường như làm bị thương tạng phủ của hắn, khiến hắn lúc này thương thế rất nặng, nhưng một thân khí cơ của hắn lại cực kỳ rõ ràng, đến cảnh giới này của bọn họ, đối phương có bị tà pháp khống chế, hoặc là bị đoạt xá hay không, quả thực chính là nhìn cái rõ ngay, nhục thân có thể làm giả, nhưng thần niệm thì không thể làm giả, ngôn hành cử chỉ bình thường nếu có sơ hở, lại cũng có thể nhìn cái rõ ngay.
- Hắn nói đơn độc một mình hoàn thành trắc lượng linh mạch...
Hắn nghĩ tới một điểm, liền cân nhắc thật kỹ.