Chương 1243: Chỉ có thể lo cho mình trước (2)
Trong lòng rất cảm động, nháy mắt liền lướt qua họ, nhưng lại không trực tiếp rời khỏi, mà là tay áo rung lên, tế ra một vật.
Đó là một con cóc...
Kim Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.
Trải qua mười năm tôi luyện trên Tuyết Nguyên, con cóc này đã lớn rồi.
Trước kia nó chỉ to bằng hai quả dưa hấu, lúc này cơ hồ lại giống như một ngọn núi nhỏ.
Con cóc đó vừa xuất hiện liền bay lên không trung, dưới sự thôi động của Phương Nguyên, miệng rộng bỗng nhiên há ra, giống như như núi động, một đạo hấp lực mạnh mẽ vô cùng từ trong miệng nó phun ra, hiện giờ theo con cóc này đã luyện hóa càng lúc càng nhiều bản nguyên tiểu thế giới của Thiên Lai Thành bí cảnh, không chỉ đầu càng lúc càng lớn, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh, hấp lực trong bụng đã không phải nó mười năm trước có thể sánh bằng.
Hơn nữa nó xuất hiện ở phía sau đám người Tống Long Chúc, mấy người này hoàn toàn không đề phòng, không ngờ bị con cóc này nuốt vào trong bụng, Tống Long Chúc cả kinh hét to:
- Mẹ nó, chúng ta đã giúp ngươi, không ngờ ngươi lại ở sau lưng hạ độc thủ...
Còn chưa nói hết đã bị nuốt vào trong bụng, thanh âm cũng không còn nghe thấy nữa.
Mà lúc này, Phương Nguyên tất nhiên cũng không kịp giải thích, cùng Lạc Phi Linh lao vào tiểu thế giới trong bụng cóc.
Con cóc đó kêu to một tiếng, liền nhảy ra ngoài điện, thân hình như núi, bật một cái, lướt đi cực nhanh.
Mà lúc nó nhảy ra bên ngoài, cấm chế bao phủ đại điện cũng lập tức hiện ra hình dạng, nhưng con cóc này nhảy một cái, lại lao về phía góc tây nam, không ngờ là vô cùng chính xác tóm được một sơ hở của đại trận, trực tiếp xông ra ngoài.
Rất rõ ràng, trước khi muốn rời đi, hoặc là trước khi tiến vào đại điện này, Phương Nguyên đã từng thôi diễn đại trận.
Thủ pháp phá trận chuẩn xác như vậy, ngay cả Ban Phi Diên ở trong điện lúc này cũng không nhịn được mà nhíu mày.
- Làm ra chuyện ác thế này còn muốn trốn à?
Trong điện, đội trưởng đội hai, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ mặt lạnh như sương, hét lớn một tiếng, thân hình sớm đã bay lên không trung, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên, ngân quang vô cùng chói mắt bay ra, hung hăng chém tới trên người con cóc trong không trung, lúc này biết rõ Lạc Phi Linh cũng ở trong bụng con cóc đó, không ai dám hạ sát thủ với nó, nhưng nàng ta trở nên tàn nhẫn, lại bất chấp tất cả.
- Ầm!
Chỉ khiến người ta không ngờ là, con cóc này đã trúng một kích, lại không nổ tung, ngược lại trực tiếp đỡ lấy, sau đó mượn lực lượng của một đạo ngân quang này mà tốc độ càng nhanh hơn, phá vỡ phòng ngự ngoài đại điện, sau khi đến bầu trời đêm, thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại xuất hiện, một đạo thanh khí cuốn lấy con cóc, một tay kéo Lạc Phi Linh, phóng tới không trung xa xa.
Phương Nguyên Lúc này đã thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, tốc độ, đáng sợ trong giây lát đã biến mất.
- Đáng giận, không ngờ lại để hắn chạy thoát?
- Đuổi theo, bất kể là như thế nào, cũng phải trảm sát hắn!
- Hắn chính là dẫn theo tiểu Thánh Nữ của Vong Tình Đảo.
Mắt thấy Phương Nguyên đã chạy thoát, các tu sĩ vừa sợ vừa giận, đều đuổi ra ngoài điện, có người thấp giọng hét lớn, có người tức giận bất bình, không ai ngờ rằng, trong đại điện này, dưới tình huống cao thủ nhiều như vậy, lại vẫn để Phương Nguyên chạy thoát, lúc này hận không thể lập tức đuổi theo bắt lại hắn, nhưng tốc độ của Phương Nguyên đáng sợ như vậy, làm sao có thể dễ dàng đuổi được?
- Lạc sư muội, chẳng lẽ ngươi đã quên trên người mình có chức trách à?
Lúc này, chỉ có Tần Loạn Ngô là không hoảng loạn, chỉ nhăn mày, một trong ba đạo kim tuyến trên trán đột nhiên mở ra.
Kim tuyến đó không ngờ là một con mắt dọc, trong mắt có một đoàn hư ảnh trong giây lát liền biến mất khỏi đại điện, mà lúc này phía sau Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đang cấp tốc trốn chạy, lại xuất hiện một cái bóng mờ mờ, mang theo vẻ tức giận, trầm trọng quát.
Phương Nguyên lúc này đột nhiên xoay người, cảnh giác nhìn bóng dáng đó.
- Ta tin Phương Nguyên sư huynh!
Mà Lạc Phi Linh th trực tiếp quay đầu lại, nói một câu về phía hư không, chủy thủ màu đỏ chém tới.
Nghênh đón một chủy thủ này, bóng dáng đó dường như có chút giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn vẫn không làm gì, tùy ý để chủy thủ xẹt qua.
Mắt thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã biến mất trong bầu trời đêm, gió nhẹ thổi qua, bóng dáng đó cũng chậm rãi biến mất.
Trong đại điện, Tần Loạn Ngô nhắm con mắt dọc lại, sắc mặt tức giận, chậm rãi đứng lên.
- Không ngờ lại cứ như vậy để hắn chạy thoát?
- Đáng giận, dù tới chân trời góc biển cũng phải bắt hắn về!
Trong Long Tích Cổ Điện, thấy Phương Nguyên không ngờ dẫn theo Lạc Phi Linh đào tẩu, các tu sĩ còn lại đều căm giận không thôi.
Đối với bọn họ mà nói, vô duyên vô cớ xảy ra việc này, quả thực chính là mạc danh kỳ diệu.
Vốn nhiệm vụ lần này cũng coi như là thuận lợi, ba đội nhân mã, rất nhiều tinh anh đều phát huy sở trường, trước khi kỳ hạn tới đều hoàn thành trắc lượng của mình, hơn nữa không tổn thất một ai, thế chẳng khác nào là đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Còn lại chỉ là thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, phong ấn nó lại, không phụ ủy thác của Tiên Minh, có thể yên tâm thoải mái đi lấy đại công đức mà Tiên Minh trước đây đã hứa với họ.
Nhưng ai có thể ngờ được lại xuất hiện một kẻ không hợp tác như Phương Nguyên, khiến tiểu đội thứ ba thành một mảng đại loạn thì không nói, sau khi hội hợp với bọn họ, vẫn còn nói năng bậy bạ. Cuối cùng dưới tình huống đại loạn, không ngờ hắn còn dẫn theo Thánh Nữ của Vong Tình Đảo bỏ chạy?