Chương 1242: Chỉ có thể lo cho mình trước (1)
Thế là, tuy trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối, có chút tức giận, nhưng lại không chút do dự, lập tức làm ra quyết định thứ hai, kiếm khí tuôn ra, bức thẳng tới Tần Loạn Ngô, mà bản thân thì lập tức bứt ra, pháp lực khuấy động.
- Nhìn phía sau!
Hắn thấp giọng nói với Lạc Phi Linh.
- Được!
Lạc Phi Linh đáp ứng, không mảy may do dự, thân hình nghênh đón đám thế gia tử đó.
Nàng ta vừa lao lên, lại không phải đấu pháp, mà là dùng thân làm thuẫn, giang tay ra cản ở trước người Phương Nguyên.
Nàng ta là ai, đường đường là tiểu Thánh Nữ của Vong Tình Đảo, một trong Thất Đại Thánh Địa, tuy tuổi tác không lớn, nhưng luận về thân phận và địa vị, trong những người tiến vào Long Tích lần này không có một ai có thể bằng được nàng ta, hơn nữa các tu sĩ trước khi tiến vào Long Tích cũng đã thầm nhận được mệnh lệnh bí mật, bất kể có phát sinh chuyện gì, đều phải tận hết mọi khả năng bảo vệ nàng ta, thế nên ai dám trực tiếp xuất thủ với nàng ta chứ?
Ầm ầm ầm!
Đạo Tử của các thế gia đều biến sắc, pháp bảo và thần thông vừa tế ra lập tức ra sức thu về.
Đừng nói là làm nàng ta bị thương, cho dù làm rụng một sợi lông tơ của nàng ta cũng không dám.
Mà Phương Nguyên nhất thời không còn nỗi lo đằng sau, không do dự nữa, song chưởng rung lên, một thân thanh khí cuồn cuộn ùa ra, giống như trường giang đại hà, mênh mông đáng sợ, trấn áp về phía đám người Tần Loạn Ngô, Vương Trụ.
Thanh khí này của hắn vừa động, nặng tới mức nào?
Đám Tần Loạn Ngô ý thức được sự đáng sợ của thanh khí này, không dám để nó quấn lấy, đều thi triển một thân pháp lực cản ở trước người, nhất là Tần Loạn Ngô, hai tay bấm pháp ấn, một thân kim mang đại thịnh, không ngờ hình thành một tòa núi lớn bán trong suốt ở trước người, thanh khí cuồn cuộn mà đến, thanh khí gặp núi lớn, lập tức tách ra hai bên, không thể bao phủ lấy hắn.
Chỉ có điều, tuy chưa thể trực tiếp trấn áp các tu sĩ, nhưng thanh khí cuồn cuộn này vẫn ẩn chứa lực lượng cường đại, trong nhất thời cũng thành thế giằng co, Phương Nguyên không trấn áp được bọn họ, nhưng bọn họ cũng nhất thời không thể bứt ra.
Mà Phương Nguyên cũng chẳng bận tâm có hiệu quả hay không, sau khi thi triển ra thần thông thì lập tức bay lên không, tay áo vung ra, giống như một con rồng xanh lao tới trước người Lý Hồng Kiêu, một đạo thần niệm vội vàng đưa vào thức hải của nàng ta:
- Theo ta!
Nhưng trên mặt Lý Hồng Kiêu hơi do dự, lại chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không động đậy.
Nàng ta không lên tiếng, cũng không phóng thích thần niệm, nhưng dụng ý cũng rất rõ ràng.
Lúc này, nàng ta cũng không biết Phương Nguyên đang làm gì.
Tuy Phương Nguyên gặp nguy hiểm, nàng ta sẽ giúp, nhưng dù sao vẫn không thể vì Phương Nguyên mà vứt bỏ nhiệm vụ.
Trong lòng Phương Nguyên trầm xuống, nhìn Lý Hồng Kiêu một cái, xoay người bỏ đi.
Lúc này Lạc Phi Linh đang giang rộng hai tay, hăm dọa đám người Đạo Tử:
- Có bản lĩnh thì các ngươi đánh ta đi.
Đám người Lục gia Đạo Tử bị một mình nàng ta bức cho bó tay bó chân, vừa thẹn vừa giận, nhưng thực sự không dám đánh nàng ta.
Nhưng mấy người bọn họ bị Lạc Phi Linh bức ép, ở trước người Phương Nguyên lại vẫn có mấy người, chính là người của đội ba lúc trước theo Phương Nguyên cùng vào điện, đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt và Ban Phi Diên, Viên Tiêu, Chung Thái Hòa, sau khi vào đại điện thì không tham dự vào cuộc tranh chấp này, vị trí đứng cũng khá xa, lúc này lại vừa hay cản đường Phương Nguyên.
Đám người Viên Tiêu thấy Phương Nguyên xuất thủ, mặt đầy vẻ giận dữ quát to:
- Tên điên ngươi, muốn làm ẩu tới khi nào?
Trong tiếng hét vang, một loạt kiếm chém tới Phương Nguyên.
- Tránh ra!
Lúc nguy cấp, Phương Nguyên tất nhiên cũng không muốn dong dài với bọn họ, biểu cảm trên mặt cực kỳ âm trầm, tay áo vung lên, Thanh Lý, Chu Tước đều hiện lên tại bên người, kéo theo một mảng lôi bộc, quét ra chung quanh, giống như lôi hải giáng xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nghênh đón lôi hải này, không chỉ phi kiếm của Viên Tiêu bị đè ép, thậm chí cả người cũng bị chấn cho lui về phía sau một bước, vách tường và cột gỗ của cả tòa đại điện đều bị lôi điện đáng sợ chấn cho đổ sập, các tu sĩ xông tới trước nghênh đón lôi quang đáng sợ này đều cảm thấy da đầu ngứa ran, không kịp nghĩ nhiều, lập tức bứt ra, tránh sang bên!
Mà nhân cơ hội này, Phương Nguyên tóm lấy Lạc Phi Linh, hai người tay áo tung bay, chạy ra ngoài điện.
Lúc này cản trước người ngươi chỉ còn đám người Tống Long Chúc và Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Hậu Quỷ Nhi đứng ở sau cùng.
Thân phận của bọn họ rất khó xử, vốn chính là xếp sau cùng.
Mắt thấy hiện giờ tình thế thay đổi, Phương Nguyên không ngờ lại thành cái đích cho mọi người nhắm vào, sắc mặt bọn họ cũng vô cùng phức tạp, nhưng sau khi nhìn nhau, vẫn đồng thời ngưng tụ một thân pháp lực, giống như thủy triều đẩy về phía trước.
Sắc mặt Phương Nguyên nghiêm lại, liền muốn dồn pháp lực đánh với họ.
Nhưng không ngờ pháp lực đám người Tống Long Chúc vận chuyển không nhắm vào mình, mà là xượt qua cạnh mình, giống như một vách tường, nặng nề rơi xuống phía sau Phương Nguyên, muốn cản lại các tu sĩ đang thừa cơ đuổi tới.
Cùng lúc đó, thần niệm của Hứa Ngọc Nhân vội vàng truyền tới:
- Cái khác không nói tới, ít nhất thì chúng ta cũng tin ngươi không hướng về Tà tu, Phương Nguyên đạo hữu, tính thế nguy cấp, ngươi trước tiên cố giữ tính mạng rồi từ từ chứng minh sự trong sạch của mình, chúng ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!
- Các ngươi...
Phương Nguyên không ngờ bọn họ lại làm như vậy.