Chương 1241: Luôn có người tin ta (2)
Lạc Phi Linh nghiêm túc gật đầu, không ai biết áp lực mà nàng ta phải thừa nhận lúc này, nhưng nàng ta vẫn đáp ứng.
Hơn nữa đáp ứng không chút do dự, cũng không có nửa phần bối rối.
Phương Nguyên cũng không nhiều lời, quay đầu lại, liền thấy vô số ánh mắt chung quanh, có nghi hoặc, có chê cười, có cười lạnh, còn có một số thậm chí mang theo ý thương hại, loại ánh mắt này khiến cho hắn biết mình lúc này bất kể có nói gì, cũng không thể có được sự tín nhiệm của những người này, bởi vậy trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, không tin thì thôi.
Các ngươi đã không tin, chẳng lẽ ta có thể xin các ngươi tin à?
...
- Phương Nguyên, ngươi đoạt vị trí đội trưởng, hủy đạo cơ của ta, để mạng lại đây!
Cũng đúng vào lúc này, Vương gia Đạo Tử giống như cuối cùng không nhịn được, bỗng dưng hét lên điên cuồng, thân hình như rồng, hung hăng lao về phía Phương Nguyên, đó một thân hận ý cuồn cuộn, giống như thực chất, cầm bốn cái Phân Thần Đinh, phân biệt ném tới các nơi trước người Phương Nguyên.
Mà lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lùng, đột nhiên thanh khí quanh người tăng vọt!
Ầm!
Thanh khí như rồng, xoay quanh người hắn, bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy một con Thanh Lý chìm nổi, tạo nên tầng tầng gợn sóng, đẩy người chung quanh ra xa, cùng lúc đó, hắn cắn răng, kiếm quang trong tay tăng vọt!
Bốp một tiếng, một kiếm này chém thẳng về phía Vương Trụ!
Vương Trụ mang phẫn uất mà xuất thủ, cho nên rất nhanh, song một kiếm này của hắn không ngờ còn nhanh hơn Vương Trụ!
Từ lúc mọi người trong hiện trường không tin mình, Phương Nguyên đã không có tâm tư muốn dây dưa, mà rất nhanh làm ra kế hoạch mới, lúc này đã không chỉ là Vương Trụ muốn giết hắn, hắn cũng muốn trảm sát Vương Trụ trước.
Tuy hắn cũng biết, một kiếm này trảm sát Vương Trụ, có lẽ sẽ càng khó nói được rõ ràng, chỉ sợ cũng kết thành tử cừu với Vương gia, nhưng dưới tình huống xác định Vương Trụ đã xảy ra vấn đề, nếu hắn không giết Vương Trụ, căn bản không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu phiền phức!
Mà nếu giết hắn, sẽ có cơ hội sẽ tìm ra độc thủ phía sau màn, chứng thực suy đoán của mình!
Trong một kiếm này, hắn thực sự đã động sát tâm, lại vô cùng đột ngột, vừa nhanh vừa độc.
Một đạo kiếm quang dường như đột phá sự hạn chế của không gian, trong nháy mắt đã chém đến trước người Vương Trụ, mà Vương Trụ lúc này vốn là mang theo lửa giận mà đến, nhưng hắn không lâu trước vừa bị Phương Nguyên đả thương, đại đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô dùng quen tay nhất lại đã sớm bị Phương Nguyên đoạt lấy, lúc này đối mặt với một kiếm sắc bén của Phương Nguyên, không ngờ trong nhất thời không thể ngăn cản, chỉ có thể bay về phía sau.
- Không tốt, còn dám phản kháng?
- Không ngờ muốn đả thương người?
- Mau mau bắt hắn!
Các tu sĩ chung quanh cũng không ngờ Phương Nguyên lại to gan như vậy, dưới mắt bao người hạ sát thủ với Vương Trụ.
Nhất thời vừa sợ vừa giận, ai nấy đều tới cứu giúp.
Nhưng dù sao Phương Nguyên cũng là có chuẩn bị mà đến, xuất thủ lại nhanh, cách Vương Trụ cũng gần, ai có thể ngăn được hắn?
Ít nhất bốn năm kiện pháp bảo và thần thông trực tiếp đánh tới sau lưng Phương Nguyên, nhưng lại không ngăn cản được một kiếm đáng sợ đó của hắn.
Một đạo kiếm quang hung hăng chém đến trước người Vương Trụ, kiếm ý cũng thấm vào trong cơ thể Vương Trụ.
- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi quá đáng rồi!
Nhưng cũng vào lúc một kiếm này của Phương Nguyên mắt thấy sắp chém đến trước người Vương Trụ, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh, chung quanh kim quang mãnh liệt, Tần Loạn Ngô từ trên trời hạ xuống, hắn vừa rồi nói chuyện không nhiều, lại một mực thờ ơ lạnh nhạt với thế cục này, hiện giờ trên người tỏa ra kim quang chói mắt, không ngờ chạy tới đầu tiên, chắn giữa Phương Nguyên và Vương Trụ.
Keng.
Một kiếm đó của Phương Nguyên chém xuống, hoàn toàn bị hai tay hắn hợp thành chữ thập, kẹp ở giữa, vang ra tiếng rồng ngâm.
Mà cũng lúc này, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Tần gia Đạo Tử Tần Thiên Ly, còn có Viên gia thiếu chủ Viên Tâm, cùng với các Đạo Tử thế gia đã sớm bất mãn đối với Phương Nguyên, đánh ra từng đạo pháp lực, tầng tầng thần thông, giống như cuồng phong mưa rào, đồng thời đánh về phía ngực Phương Nguyên, nhìn tình thế, căn bản đã đồng thời hạ sát thủ, không hề bận tâm tới tính mạng của Phương Nguyên.
Những thế gia bọn họ, vốn đã định trảm sát Phương Nguyên, chỉ là vì về sau có quá nhiều thánh địa biểu hiện ra sự chú ý đối với Phương Nguyên, bởi vậy mới quyết định tạm hoãn ý này, thậm chí còn có ý đồ giải hòa với Phương Nguyên, lần này vào Long Tích, cũng không muốn làm khó xử Phương Nguyên, nhưng ai có thể ngờ được, Phương Nguyên giống như điên rồi, vào Long Tích, lại liên tục phạm sai lầm, cũng tự đưa mình vào tuyệt lộ...
... Nếu hắn đã tự đi lên tuyệt lộ, vậy đám người mình mượn cơ hội đẩy hắn một cái thì có sao?
Mỗi người đều có suy nghĩ này, bọn họ thậm chí cũng không cần thương nghị!
...
Mà Phương Nguyên mắt thấy cơ hội duy nhất để giết Vương Trụ đã không còn, trong lòng cũng hận lắm!
Thậm chí có một cỗ lửa giận ngút trời:
- Được, nếu các ngươi cố ý muốn chết, vậy các ngươi cứ chết đi!
Không có biện pháp khác.
Trước có Tần Loạn Ngô chặn đường, sau lại có các thế gia tử hạ sát thủ, trong lòng Phương Nguyên lập tức trầm xuống.
Hắn vốn định một kiếm giết Vương Trụ trước, để tránh bị đâm ngang, một kiếm này, giết là Vương Trụ, cứu lại là mọi người trong sân, nhưng những người này hiện giờ đều chạy tới ngăn cản mình, dù sao những người này cũng đều là thiên kiêu đương thời, muốn ở trước mặt bọn họ giết người là không thể.