Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1240 - Chương 1240: Luôn Có Người Tin Ta (1)

Chương 1240: Luôn có người tin ta (1)
Thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.

Dưới loại cục diện này, Vương Trụ đã một mình lẻn vào nơi mà Phương Nguyên trước đây cho rằng có hung hiểm, một mình cầm kết quả trắc lượng khu vực đó về, đã hoàn toàn chứng thực cái cớ Phương Nguyên trước đây dùng để đoạt quyền hắn là giả, còn có thể giảo biện gì nữa?

Cho dù Vương Trụ muốn dùng Phân Thần Đinh bắt hắn, các tu sĩ cũng chỉ cảm thấy Vương Trụ muốn trút giận mà thôi, dù sao hắn bình thường cũng tính nóng như lửa, lại ưa mặt mũi, không cho phép người khác ngỗ nghịch, hơn nữa hắn không chỉ bị Phương Nguyên đoạt vị trí đội trưởng, thậm chí ngay cả căn cơ cũng bị hủy, đời này vô vọng với tấn thăng, ở trước mặt đại cừu sinh tử, cho dù thống hận Phương Nguyên hơn mười lần cũng không phải chuyện khó có thể lý giải.

Nhưng lúc này, vị lục đạo khôi thủ này lại nói Vương gia Đạo Tử bị tà thuật khống chế?

Nhìn Phương Nguyên, lại nhìn Vương gia Đạo Tử vẻ mặt thịnh nộ, các tu sĩ đều bật cười.

- Đây là không còn đường lùi, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ ư?

- Đúng là thần kinh rồi, chỉ trích không hề có căn nguyên này cũng có thể nói ra miệng được sao?

- Quả thực là hoang đường, Vương gia Đạo Tử chỉ trích hắn thân phận không rõ, dù sao cũng có chứng có cớ, nhưng hắn lại bỗng nhiên muốn chỉ trích người ta bị tà pháp khống chế, đây là khinh tất cả chúng ta là người mù à, hay là đã bất chấp tất cả rồi?

- ...

Trong một mảng xôn xao này, Vương Trụ cũng dừng chân, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ngươi nói ta làm sao?

Vẻ mặt Phương Nguyên lúc này đã vô cùng ngưng trọng, quát khẽ:

- Tuy Vương gia Đạo Tử Vương Trụ bảo thủ, làm theo ý mình, lại là người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ hắn hận ta, có lẽ muốn giết ta, nhưng ở trước mặt nhiệm vụ, nhất định sẽ không khơi mào nội đấu... Càng quan trọng hơn là, lúc ấy chúng ta giao thủ, tất cả biến hóa trong lòng đều nắm chắc, ta làm ngươi bị thương, lại không đả thương đến căn cơ của ngươi!

Nghe thấy những lời này, các tu sĩ đều ngẩn ra, lập tức vang lên những tiếng cười ha ha.

Trước đó không nói, dù sao thanh danh của Vương gia Đạo Tử mặc dù vang dội, tính tình cũng có tiếng là khó gần, bằng hữu thâm giao với hắn không nhiều, nhưng tán tu xuất thân hàn môn này lại còn nói lúc đấu pháp với Vương gia Đạo Tử, tất cả đều nắm chắc, không làm thương tổn tới căn cơ của hắn, đây là muốn nói thực lực của mình cao hơn Vương gia Đạo Tử, cho nên khi xuất thủ đã lưu lại chừng mực à?

Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá nhìn về phía Tần gia Đạo Tử, cười nói:

- Nếu vừa rồi ta còn chỉ cảm thấy, thằng ôn này có khả năng đã bước vào tà đạo, như vậy hiện tại, ta quả thực đã xác định hắn quả thật có liên quan tới tà đạo... Bằng không thì sao lại điên tới như vậy?

Đội trưởng đội hai, Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ cũng nhíu mày, lãnh đạm nói:

- Hồ ngôn loạn ngữ, kéo dài thời gian!

Mà đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô thì cau mày, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Có điều dù sao hắn làm việc cũng khá là cẩn thận, vẫn cố ý mà như vô tình quan sát Vương gia Đạo Tử Vương Trụ.

- Ta cũng phải đa tạ ngươi đã đánh giá cao ta, không sai, ta cho dù luôn lấy nhiệm vụ làm trọng, nhưng ngươi lại không nên quá đánh giá cao bản thân, hiện giờ ngươi đã điên rồi, nói năng bậy bạ, cho dù bắt ngươi thì cũng ảnh hưởng gì tới đại cục chứ?

Mà Vương Trụ nghe Phương Nguyên nói vậy, lại giống như nghe thấy chuyện rất nực cười, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài.

Đồng thời, thần hồn rung lên, tử ý dạt dào, khí tức rõ ràng, phàm là người từng thấy hắn, đều có thể nhìn ra được, hắn quả thật chính là Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, mà từ cách nói chuyện của hắn cho thấy, cũng trật tự rõ ràng, nào có bộ dạng bị tà thuật khống chế?

Các tu sĩ vốn đã cảm thấy vừa rồi Phương Nguyên nói năng rất nực cười, lúc này lại càng không tin.

Cho dù là đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt lúc này cũng có chút do dự.

Những lời Phương Nguyên lúc này nói ra, cho dù đối với bọn họ cũng không khác gì nói nhảm.

- Đừng có kéo dài thời gian, bắt hắn đi!

- Vị lục đạo khôi này điên rồi, dù không phải Tà tu cũng không thể tiếp tục để hắn lại quấy rối!

- Chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm, lấy đâu ra thời gian mà chơi với hắn?

Nghe thấy những tiếng ầm ĩ chung quanh, trong lòng Phương Nguyên trầm xuống.

Nhìn chằm chằm Vương Trụ, không nhịn được nhớ tới một người.

Một cố nhân am hiểu tà pháp!

Nhưng mấu chốt là, người xung quanh đều không tin hắn!

Ngay cả ánh mắt đám người Tống Long Chúc nhìn về phía mình cũng có chút cổ quái, huống chi là người khác:

Mà vào lúc mấu chốt này, mình làm thế nào có thể chứng thực cách nói này?

Mấu chốt nhất là, tuy bản thân hắn đã xác định gì đó, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút rất bất khả tư nghị, nhất là dưới tình huống như vậy mà nói ra, không nói người khác, chắc đổi lại là mình cũng sẽ không tin...

- Phương Nguyên sư huynh.

Cũng đúng vào lúc này, tay phải Phương Nguyên bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, Phương Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Phi Linh, trên mặt nàng ta, dường như cũng có chút do dự, nhưng nàng ta không nói gì, chỉ ngưng thần nhìn Phương Nguyên, qua mấy giây, trong lòng nàng ta dường như xác định gì đó, lộ ra vẻ vô cùng kiên định, thấp giọng nói:

- Chúng ta nên làm gì?

Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên mềm ra.

Hắn thậm chí sinh ra một loại cảm kích đối với Lạc Phi Linh.

Luôn vẫn có người tin mình!

- Đi theo ta!

Hắn lấy lại bình tĩnh, nói khẽ.
Bình Luận (0)
Comment