Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1247 - Chương 1247: Một Đạo Diệu Pháp (2)

Chương 1247: Một đạo diệu pháp (2)
- Không tốt, đây là Nam Cương Huyết Cổ?

Các tu sĩ đều kêu to, có người đã nhận ra huyết khí khủng bố này.

Đây chính là một trong những tà cổ lợi hại được thịnh truyền trong Yêu vực, tương truyền là dùng Kim Đan huyết dịch nuôi nấng mà thành, cực kỳ ác độc, cho dù là đối với đại tu Nguyên Anh, cũng có hiệu quả thần kỳ, nếu bọn họ bình thường gặp phải tà cổ này, tất nhiên cũng có một số phương pháp ứng đối, nhưng hiện giờ lại bị nhốt trong đại trận của mình, lại bị tà cổ bao vây, trong nhất thời làm sao có thể phản ứng được?

Lập tức ai nấy đều kinh hô, ngồi xếp bằng tại chỗ, chỉ lo liều mạng khởi động pháp lực chống đỡ sự ăn mòn của huyết cổ.

- Ha ha ha ha...

Mà lúc này, Vương Trụ lại phá lên cười điên cuồng, lộ ra vẻ cực kỳ thích thú, một quyền đánh cho ngực Huyền Tông Thánh Nữ đang đau khổ chống đỡ lõm xuống, cả người đã bị hủy hơn nửa, vẻ mặt tái nhợt ngã xuống đất, không thể động đậy.

Huyết khí lan ra, chui vào trong thân thể nàng ta, khiến nàng ta rên rỉ tuyệt vọng.

Sau đó lại nhảy bật lên, xông vào trong đám người đại khai sát giới!

Một vị thế gia tử không chống đỡ được, kêu to lao ra ngoài, bị hắn túm lấy, xé thành hai nửa.

- Ầm!

Một vị tu sĩ ngồi xếp bằng trên đất, chỉ lo thôi động một thân pháp lực, chống đỡ lực lượng đại trận từ chung quanh ập tới và huyết cổ ác độc đáng sợ, hoàn toàn không để ý tới biến hóa chung quanh, bị Vương Trụ thuận tay đấm một cú vào gáy, đầu giống như một quả dưa hấu nổ tung, một đoàn tử quang muốn đào tẩu, lại bị huyết khí chung quanh quấn lấy, kêu thảm một tiếng rồi bị cắn nuốt từ từ.

Có một vị tu sĩ trên cánh tay trái xuất hiện vết đỏ, hắn lập tức giơ tay phải lên, dứt khoát chém đứt cánh tay trái.

Ngay sau đó liền phát hiện trên chân trái cũng xuất hiện vết đỏ, liền cắn răng chặt cả chân trái của mình xuống.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía háng của mình.

Chỉ trong chốc lát, dị biến nổi lên, trong đại điện giống như tu la trường.

Thực lực của các tu sĩ đều không tồi, dù sao cũng là cao thủ được Tiên Minh lựa chọn, nhưng dị biến này thực sự quá đột ngột, bọn họ dưới tình huống hoàn toàn không đề phòng, liền lâm vào trong sự bao vây vô cùng hung hiểm, vừa phải đối kháng lực lượng đại trận chung quanh, lại phải đề phòng huyết cổ quỷ dị này, người pháp lực hơi thấp liền trực tiếp bỏ mạng, cho dù là người pháp lực cao thì liệu có thể chống đỡ được tới khi nào?

Đã thế còn có một cuồng nhân như Vương Trụ, triển khai toàn lực, chạy quanh trong đại điện, điên cuồng tàn sát, hắn vốn là một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, thực lực đáng sợ, lại thêm các tu sĩ bị đại trận và huyết cổ trói buộc nghiêm trọng, còn có mấy phần lực lượng để ngăn cản?

- Ha ha ha ha...

Vương Trụ giết liền mấy người, cả người đẫm máu, đứng trong đại điện cười to.

Chỉ là khi cười, thanh âm đã khàn khàn, đáy mắt đầy tơ đỏ, dường như hiện lên một tia thống khổ.

- Chạy mau, chạy mau...

Trong một mảng đại loạn, có người liều mạng hô to.

Bọn họ ở gần ngoại vi đại trận, hơn nữa dù sao cũng có thủ đoạn của mình, liều mạng cũng miễn cưỡng phá ra một lỗ hổng của đại trận, kêu thảm chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy chưa được bao lâu, đột nhiên mất đi âm thanh.

Bên ngoài bỗng nhiên có mấy cái đầu bay vào, chính là mấy tu sĩ vừa bỏ chạy.

- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Bên ngoài đại điện, một thanh âm âm trầm vang lên.

Theo thanh âm này, bên ngoài đại điện, bỗng nhiên có một đóa hoa sen màu đen cực lớn tỏa ra.

Hoa sen này mọc ra từ dưới lòng đất, vô cùng to lớn, giống như một cái lồng, úp cả đại điện vào trong.

Sau đó, từ xung quanh hoa sen này có từng bóng đen hiện ra.

Phía đông chính là một thanh niên mặt trắng mặc áo đay, hắn đang cười khẽ, vô cùng hài lòng nhìn đại điện hỗn loạn, cuối cùng là hài lòng nhìn Vương Trụ một thân đẫm máu đứng trong đại điện, thấp giọng khen:

- Vô Tâm Sứ, trước đây không nói, hiện giờ ta thực sự phục ngươi rồi, lúc trước mai phục vô dụng, mượn tên lỗ mãng này thiết lập mưu kế thứ hai, quả thực chính là thiên y vô phùng, có điều chỉ là một đạo huyễn pháp, lại có thể khiến những thiên kiêu này tổn hại hơn nửa...

- Khà khà, có gì đâu?

Phía tây, một tên gù cả người chùm trong áo choàng màu đen, tuổi tác có vẻ đã không nhỏ, nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, nói:

- Đầu tiên là ở sâu trong núi bày ra đại trận, kết quả bị người ta phát giác, may mà có thằng ngốc này một mình tìm tới, Vô Tâm Sứ không phải tự tin nói có thể lợi dụng hắn, một lưới bắt hết đám thiên kiêu này ư? Sao vẫn để một tên chạy mất.

Đứng ở phía bắc chính là Vô Tâm Sứ mà bọn họ nói, cũng là một nữ tử dung nhan xinh đẹp.

Nàng ta lúc này nghe người khác trào phúng, vẫn im lặng không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài điện, dường như đang chờ đợi gì đó.

Không lâu sau, ngoài điện quả nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, giống như u linh hiện lên, trực tiếp quỳ xuống trước người nàng ta.

- Nhanh như vậy đã quay lại rồi à?

Nữ tử dung nhan xinh đẹp đó nhíu mày, nhìn mấy bóng đen này.

Một người trong đó quỳ trước nàng ta, thấp giọng nói:

- Vừa rồi lục đạo khôi thủ đó vừa chạy ra, chúng ta liền phụng lệnh Vô Tâm Sứ một đường đi theo, muốn tìm thời cơ bắt hắn, nhưng lại không ngờ rằng, thằng ôn đó vô cùng nhát gan, chúng ta vốn tưởng rằng hắn chạy khoảng ba ngàn dặm sẽ dừng lại, nhưng không ngờ hắn một hơi chạy hơn vạn dặm, lại vẫn đang chạy tiếp, hơn nữa thân pháp của hắn thật sự quá nhanh, chúng ta không thể theo kịp hắn, để hắn chạy mất, cho nên cũng chỉ đành về phục mệnh ngài trước!
Bình Luận (0)
Comment