Chương 1248: Đi tìm Phương Nguyên (1)
- Đúng là để hắn chạy thoát rồi...
Vô Tâm Sứ đó nghe thấy những lời này, trên mặt cũng hiện ra thần sắc phức tạp, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, dường như có chút tiếc nuối thở dài:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, tên gia hỏa đó rất thông minh, trước giờ người có thể nhìn thấu thần thông của ta, sợ là cũng chỉ có một mình hắn, mai phục phục binh, cũng không đuổi kịp hắn, có điều, ta cũng không vội, cứ từ từ tìm hắn là được!
Nghe mấy người này nói cười, giống như coi mình là người chết, các tu sĩ trong điện lập tức mặt như màu đất.
Nhìn bốn người này, lại nhìn Vương Trụ đứng trong điện, mặt không biểu tình, bọn họ sao có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là không hiểu, trong Long Tích này từ khi nào lại xuất hiện mấy ma đầu như vậy?
Lai lịch của họ là gì?
- Chưa thỉnh giáo tục danh của chư vị đạo hữu?
Cũng đúng vào lúc này, Tần Loạn Ngô trên người găm năm đạo Phân Thần Đinh thở dài một tiếng, mở miệng hỏi.
Hắn bị găm Phân Thần Đinh, trên người cũng mọc đầy vết đỏ, nhưng lúc này vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh.
- Chúng ta?
Ba bóng đen nghe thấy những lời này, đều chỉ cười lạnh, chỉ có nam tử thân hình mập mạp, da lộ ngoài áo choàng giống như phết một lớp phấn vàng, vẻ mặt dữ tợn, giống như núi sắt lạnh lùng cười một tiếng, kiêu căng nhìn về phía Tần Loạn Ngô, nói:
- Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, đặc biệt tới bái phỏng những thiên kiêu Đạo Tử các ngươi...
- Hắc Ám Chi Chủ?
Lúc này trong đại điện, vẫn còn hơn mười người đang khổ sở chống đỡ.
Chỉ là bị đại trận trấn áp, huyết cổ bao vây, hung hiểm vạn phần, chỉ lo dùng một thân pháp lực đối kháng với huyết cổ quỷ dị.
Nhưng sau khi nghe thấy đối phương tự xưng, lập tức trong lòng kinh hãi, thậm chí không để ý tới lực lượng đại trận và huyết cổ quỷ dị chung quanh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không thể tin nổi nhìn mấy người đang bao vây bọn họ.
Bốn chữ Hắc Ám Chi Chủ, trong giới tu hành hiện giờ, nhất là người tu hành cao tầng, có thể nói là không ai không biết.
Thậm chí ở trên trường hợp như Hồng Thiên Hội, người này cũng không ngừng được nhắc tới, có thể thấy được sức ảnh hưởng của hắn đối với Thiên Nguyên là lớn tới mức nào.
Mà sự thật cũng chính là như vậy, bao gồm cả bí cảnh ở Thiên Lai Thành mà Phương Nguyên từng trải qua, cùng với chuyện đại đạo lục khảo, Hắc Ám Chi Chủ này không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với sách lược của Tiên Minh, cũng không biết đã thành công hoặc chưa thành công phá hủy bao nhiêu kế hoạch của Tiên Minh, bởi vậy vừa nghe thấy mấy người này tự báo lai lịch, các tu sĩ trong điện đã biết, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ lại xuất thủ rồi.
Chỉ khiến người ta nghĩ không thông, nơi này chính là Long Tích.
Long Tích muốn Tiến vào cũng muôn vàn khó khăn, đám người mình đã trải qua ngàn chọn vạn chọn, trải qua bao vất vả mới vào được, có thể nói nhiệm vụ lần này căn bản chính là bí mật tuyệt đối, mà đây cũng là nguyên nhất mà bọn họ lúc trước bất kể có như thế nào, cũng không muốn tin Vương Trụ bị người ta khống chế, bởi vì trong Long Tích, không thể có sinh linh có trí tuệ sinh tồn, mà người ngoài căn bản cũng không thể vào được.
Nhưng những hộ pháp dưới tay Hắc Ám Chi Chủ này lại vẫn vào được.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ, quả thực chính là nắm rõ hành động của đám người mình như lòng bàn tay.
Chính bởi vì bọn họ ở trong bóng tối, một mực nhìn trộm, cho nên bọn họ mới có thể trước tiên lập ra cạm bẫy nhằm vào đội ba, mà cạm bẫy đó lại bị Phương Nguyên nhìn thấu, sau đó thì tránh thoát, lại lập tức lợi dụng Vương Trụ chủ động tìm đến cửa, bày ra cạm bẫy thứ hai, cuối cùng nhân lúc các tu sĩ hội hợp trong đại điện này, nổi lên nội loạn, liền nhảy ra xuất thủ, trực tiếp một lưới bắt hết tất cả mọi người!
Đưa nhiều người như vậy vào, còn khiến bọn họ nắm giữ hướng đi của ba đội, là ai làm được?
Trong đại điện không có ai ngốc, rất nhanh liền có người ý thức được sự đáng sợ của vấn đề này.
Chẳng lẽ trong Tiên Minh cũng có người của Hắc Ám Chi Chủ à?
...
- Chư vị muốn gặp thiên kiêu Đạo Tử, có lẽ là khiến các ngươi thất vọng rồi, hôm nay trong điện, không có thiên kiêu Đạo Tử gì cả, chỉ có một đám ngốc tự cho là thông minh, một lòng tư lợi, bị người ta lợi dụng mà không biết, cuối cùng để người ta dễ dàng một lưới bắt hết mà thôi!
Tần Loạn Ngô nghe thấy đối phương tự báo thân phận, cười khổ một tiếng, có chút tự giễu hồi đáp.
- Ha ha, cái này cũng không trách được các ngươi!
Thanh niên mặt trắng mặc áo đay của đối phương nghe vậy thì bật cười nói:
- Thủ đoạn của Vô Tâm Sứ Nhà chúng ta rất tinh diệu, đó chính là thiên hạ độc nhất...
Nói xong nhìn về phía nữ tử dung mạo kiều diễm đó, thở dài:
- Nếu không phải ta có đôi khi sinh ra ý đồ muốn giết ngươi, chắc cũng hoài nghi bản thân phải chăng đã thích ngươi, đó có phải cũng trúng thủ đoạn của ngươi rồi không?
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, sắc mặt đạm mạc, không nói gì.
Nam tử gù ở bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Nhiều lời với họ như vậy làm gì, lấy hoàn thành mệnh lệnh của Chúa thượng làm trọng, trước tiên làm thịt những người này đã, hoặc là luyện thành tà thi, sau đó lại đi bắt vị hôn phu của Vô Tâm Sứ rồi nói sau!
Nữ tử kiều diễm đó nghe vậy, sắc mặt lập tức giận dữ, lạnh lùng liếc tên gù đó một cái.
Ngay cả thanh niên mặt trắng cũng lộ ra sắc mặt không vui, nói:
- Phụ Sơn Sứ đừng nói bậy, cái đó không tính!