Chương 1249: Đi tìm Phương Nguyên (2)
Tâm tình của nam tử gù rất tốt, chẳng buồn để ý tới thanh niên mặt trắng, chỉ nhìn Vô Tâm Sứ đó, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển tà pháp đâu, chỉ cần ngươi đến gần ta trong vòng mười trượng, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Loạn Ngô chỉ nghiêm túc lắng nghe, giống như một người xem rất lịch sự.
Cho tới khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hắn mới cười khẽ, nhìn vị Vô Tâm Sứ kia, nói:
- Tuổi tác của vị tiên tử này dường như không lớn, lại có thủ đoạn thiên y vô phùng như vậy, Tần mỗ rất là bội phục, cả đời này ta đã thấy vô số huyễn pháp, cũng đã gặp không ít đối thủ am hiểu ảo thuật, nhưng luận về sự tinh diệu của huyễn pháp, thật sự là tiên tử đứng đầu, Tần mỗ không thể không khen một tiếng quá giỏi!
Bốn vị hộ pháp đó nghe vậy đều nhìn nhau.
Tần Loạn Ngô dừng một chút, lại cười nói:
- Chỉ là Tần mỗ có chút tò mò, chư vị tiến vào Long Tích, trừ muốn thử phân lượng, đấu pháp một chút với chúng ta ra, còn có mục đích gì khác không? Việc đã đến nước này, có thể nói một chút không?
- Ha ha, đến lúc này mà vẫn muốn tìm hiểu thêm tin tức à?
Nam tử gù cười lạnh, thanh âm khàn khàn, nói:
- Ngươi chính là vị Loạn Thiên Tiểu Thánh kia à? Phần khí độ này cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, thanh danh cũng đủ vang dội, chỉ tiếc ai nấy đều là phế vật, vốn định đọ sức chính diện với các ngươi, móc gan ruột của các ngươi ra, không ngờ các ngươi lại dễ dàng bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay tới vậy, thật sự khiến bổn tọa cảm thấy có chút thất vọng, thôi, may mà còn có hai tiểu thánh nữa ở Ma Biên, sớm muộn gì cũng có cơ hội để bổn tọa được như ước nguyện!
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, quát khẽ:
- Còn muốn nhìn thêm tác phẩm đắc ý của mình à? Đêm dài lắm mộng, nếu đã bắt được người rồi, vậy thì mau giết đi, sớm muộn gì cũng phải bắt mấy tên chạy thoát đó thì mới có thể vô tư được!
Nam tử mặt trắng cười lạnh, không trả lời hắn, chỉ cười hì hì nhìn Vô Tâm Sứ.
Mà Vô Tâm Sứ đó thì sắc mặt đạm mạc, ánh mắt đảo qua sân, dường như lười chẳng muốn nói gì.
Cũng là tên mập một thân màu da đồng vàng, hình thể như núi đó lạnh lùng gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tên mập này rất ít lên tiếng, nhưng vừa mở miệng, người khác đều lập tức im lặng.
Sen đen dường như khẽ động, giống như đang co cánh hoa lại.
Mà cánh hoa vừa thu lại, hư không trong đại điện giống như bị đè ép, lộ ra ngưng trọng hơn rất nhiều.
Mà trong đại điện, một đám tu sĩ bị trận lực và huyết cổ song song áp chế lập tức biến sắc, luận về thực lực, bọn họ cũng không tồi, bình thường gặp phải mấy vị sứ giả này, chưa chắc đã không có sức đánh một trận, nhưng mưu kế đối phương thiết lập quá âm độc, lại khiến bọn họ thân lâm vào hiểm cảnh bực này, lực lượng bị suy yếu trên diện rộng, cho dù đối phương không ra tay đã vô cùng cật lực, huống chi là gì khác?
Ai nấy trong lòng đều tuyệt vọng, lại uất nghẹn, có một loại cảm giác bị khinh miệt.
- Ngân châm quán đỉnh, đánh tan Nguyên Anh, chuẩn bị luyện thi đi!
Tên mập da vàng óng ánh đó mặt không biểu tình, lạnh lùng hét lớn, chung quanh lập tức có mấy chục nam tử mặc áo đen bước vào, trên tay đều cầm một cây châm đặc chế dài hơn một thước, vô cùng sắc bén, bên trên có hoa văn quỷ dị, rõ ràng chính là một loại pháp bảo, thấy bọn họ chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là sớm có kế hoạch, vừa rồi không giết hết các tu sĩ trong điện chính là muốn lưu lại để dùng sau.
- Đao kiếm trước mắt, chẳng lẽ lại khoanh tay chịu chết à?
- Liều mạng với bọn họ...
Mà thấy một màn này, người hữu tâm phẫn uất, lớn tiếng hô to.
Nhưng nộ khí trong lòng có thịnh tới mấy, dưới sức ép nặng nề như vậy, làm sao có thể phản kháng được?
Đại trận bị động tay động chân ở xung quanh là một tầng, huyết cổ giống như thủy triều đó lại là một tầng, Vương Trụ đứng trong sân, lúc này giống như đã biến thành rối gỗ cùng bốn vị sứ giả lại là một tầng, mà hoa sen màu đen bên ngoài nhìn thì cũng vô cùng quỷ dị.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ thật sự đã không còn đường thoát.
Đường đường đều là thiên kiêu Trung Châu, Đạo Tử thế gia, lúc này không ngờ giống như thịt cá đợi làm thịt!
Mà lúc này, Tần Loạn Ngô bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Mấy vị sứ giả đó bất kể là như thế nào cũng không dám không để Tần Loạn Ngô vào mắt, nghe vậy đều lạnh lùng nhìn về phía hắn.
- Loạn Thiên Tiểu Thánh, còn gì để nói không?
Tần Loạn Ngô lúc này nhìn đã vô cùng thê thảm, trên người trúng năm cây Phân Thần Đinh, khiến cho khí cơ của hắn uể oải, giống như một lão nhân, chung quanh huyết cổ xộc tới, lại ăn mòn người hắn ra một mảng vết đỏ, dường như ngay cả da thịt cũng đã bị hủy hơn nửa, tuy hắn vẫn miễn cưỡng duy trì được phong độ và bình tĩnh, nhưng ai nấy đều thấy được hắn là bị thương nặng nhất.
Hắn thậm chí không cần Hắc Ám Sứ Giả đâm tới một châm, chỉ cần để mặc ở đây, sớm muộn gì cũng vẫn chết.
Nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại bình tĩnh nhất.
- Vẫn có một câu muốn nói!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn vị sứ giả đó, bình tĩnh nói.
- Ha ha, là gì?
Nam tử áo đay mặt trắng nhíu mày, có chút hứng thú hỏi.
Sắc mặt Tần Loạn Ngô lộ ra vẻ bình tĩnh dị thường, thấp giọng nói:
- Tu sĩ Trung Châu ta có lẽ có đôi lúc sẽ làm chuyện ngu ngốc.
Hắn tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- ... Nhưng dù sao cũng không phải phế vật!