Chương 1250: Còn lại giao cho ngươi (1)
- Ngươi...
Nghe hắn nói một câu như vậy, các tu sĩ trong sân bỗng nhiên đều cả kinh.
Cũng vào một thoáng này, hai mắt Tần Loạn Ngô đột nhiên nghiêm lại, pháp lực cả người ầm ầm tăng lên.
Cũng vào lúc này, trên trán hắn, ba đạo kim tuyến đột nhiên lặng lẽ mở ra, nhìn thì không ngờ là ba con mắt dọc, một đỏ, một lam, một vàng, ba màu khác nhau đều từ trong ba con mắt thẳng giữa trán hắn bắn ra, mà theo ba con mắt này mở ra, pháp lực cả người bỗng nhiên tăng vọt, mỗi khi mở một con mắt, pháp lực trong chốc lát liền đề thăng mấy lần.
Năm đạo Phân Thần Đinh trên người hắn vào lúc này đồng thời bị bắn ra, găm vào vách đá chung quanh.
- Không tốt, thằng ôn này còn để lại một hậu thủ.
Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đều kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Mà Tần Loạn Ngô vào lúc này lại vô cùng bình tĩnh, bức ra năm cây Phân Thần Đinh, đột nhiên hít sâu một hơi, một hơi này giống như cái voi hút nước, huyết cổ ác độc tràn ngập chung quanh đại điện không ngờ giống như sương đỏ, tất cả đều bị một hơi này của hắn hút tới, sau đó trong khoảnh khắc liền liền bị hắn nuốt vào trong thân thể.
Nhục thân của hắn theo một mảng huyết cổ này tiến vào, lại bắt đầu thối rữa từng tấc.
Nhưng trên nhục thân của hắn lại bắt đầu tỏa ra quang mang màu đỏ, áp chế huyết cổ đáng sợ đó.
- Muốn chết!
Tứ Đại Sứ Giả biến sắc, chia làm bốn phương hướng oanh kích về phía hắn, lực đạo hùng hồn này giống như muốn ép hắn thành mảnh vụn.
Nhưng Tần Loạn Ngô lại không hề để ý, thân hình đột nhiên đứng lên, quanh người có luồng sáng màu lam lưu chuyển.
Luồng sáng màu lam đó giống như thủy tướng, rất có sức dẻo.
Lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả ập tới, luồng sáng màu lam cũng chỉ co rút vào phía trong, sau đó thì bung ra.
Không ngờ khiến cho lực lượng của Tứ Đại Sứ Giả không thể tới gần người Tần Loạn Ngô.
Mà nhân cơ hội này, một thân pháp lực của Tần Loạn Ngô đã hóa thành một cự chưởng màu vàng kim.
Cự chưởng màu vàng này hung hăng vỗ lên trời cao.
Chỉ nghe rầm một tiếng, ngay cả đại trận trong đại điện, cùng với hoa sen màu đen ở bên ngoài đại điện, đều bị một chưởng này của hắn vỗ cho lay động không thôi, đại trận vỡ nát, loạn lưu tỏa ra xung quanh, từng đạo ngọc giản đều bị đánh nát bấy, đại trận đã triệt để mất đi hiệu quả.
Mà một chưởng này vẫn mang theo vĩ lực vô biên, bức thẳng ra ngoài trận.
- Rắc.
Lực lượng đó khó có thể hình dung, cho dù hoa sen màu đen bên ngoài cũng bị một chưởng này đánh ra một khe hở.
- Các ngươi đi đi!
Mà làm xong tất cả, Tần Loạn Ngô liền xông tới tứ đại hộ pháp, đưa lưng về phía các tu sĩ, cũng không quay đầu lại hô to.
- Đi tìm Phương Nguyên, hiện tại hắn chính là đội trưởng của ba đội!
- Ái chà, Phương đạo hữu, ngươi đừng vậy có được không?
Đám người Phương Nguyên sau khi thoát khỏi đại điện, liền một đường bay nhanh, lướt về phía không trung xa xa.
Sau khi trốn được mấy ngàn dặm, xác định sau lưng không có ai đuổi theo, nhưng Phương Nguyên vẫn chưa dừng lại, thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, vẫn vội vàng bỏ chạy, cũng không biết chạy bao xa, mới chọn một sơn cốc bí mật rồi hạ xuống.
Không dám chậm trễ, lập tức tỏa thanh khí ra, che phủ toàn bộ sơn cốc, sau đó lại lấy ra một số vật như trận cấm đã chuẩn bị trước trong túi Càn Khôn, bố trí ở xung quanh thật nhanh, bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới thả đám người Tống Long Chúc trong Lôi Linh Cáp Mô ra, Tống Long Chúc đó vừa thấy ánh mặt trời, lập tức mặt mày đau khổ, nói:
- Chúng ta đã rất đủ ý tốt rồi, cho dù không tin ngươi, cũng giúp ngươi trốn đi, nhưng ngươi thì ngược lại, bản thân muốn chạy còn mang chúng ta theo, lão nhân gia ngươi...
Hắn gào thét, khóc không ra nước mắt:
- Đây là cứ muốn để người ta hiểu lầm chúng ta là đồng mưu với ngươi à?
Phương Nguyên thì nuốt một viên đan dược, trấn định tâm thần, thấp giọng nói:
- Bất kể các ngươi có tin hay không, ta vẫn là vừa cứu các ngươi một mạng đó!
- Cứu chúng ta một mạng...
Tống Long Chúc than thở, cười khổ nói:
- Lão Phương, chúng ta từng đồng sinh cộng tử, lúc ấy ta không nói mà lấy, cầm đi một bình bảo dịch của ngươi, về sau ngươi thấy ta cũng không đòi, có thể thấy được tình cảm giữa hai ta là thật, ta cũng nguyện ý tin ngươi là muốn tốt cho chúng ta, nhưng mấu chốt là, lần này ngươi nói chuyện thái quá, bảo chúng ta làm sao mà tin ngươi được.
Phương Nguyên đã khôi phục một chút tinh lực, tâm thần cũng bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Ngay cả các ngươi cũng không tin ta, người khác càng không thể tin ta, cho nên ta mới không giải thích nhiều, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó, trước tiên dẫn các ngươi ra rồi nói.
Khi nói đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn về phương hướng đại điện, trầm mặc.
Sắc mặt Lạc Phi Linh cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên sư huynh...
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Đến lúc này, chắc hẳn người trong đại điện đã không còn lại mấy!
Thấy hắn nói rất ngưng trọng, đám người Tống Long Chúc cũng biến sắc, đều đứng lên.
Mà Phương Nguyên lại không nói gì, chỉ xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn có một vòng vàng nho nhỏ.
Đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân đều không hiểu gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nhưng không lâu sau, bọn họ liền đột nhiên nhìn thấy, trên vòng vàng đó không ngờ sinh ra một ánh sáng vàng, sau đó, rất nhiều phù văn bán trong suốt từ trên vòng vàng tỏa ra, chấn động trong hư không, sau đó xuất hiện những tiếng kêu to kinh hoàng.
- Vương đạo huynh, ngươi đang làm gì thế?
- Đương nhiên là dẫn các ngươi quy thiên!