Chương 1251: Còn lại giao cho ngươi (2)
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi điên rồi à?
- Ha ha ha ha...
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra à?
- Hắn không phải điên, hắn là trúng tà pháp...
Nghe những thanh âm này, đám người Tống Long Chúc ở chung quanh đột nhiên biến sắc, như thấy thần quỷ.
Ai nấy thậm chí ngay cả nói cũng không nói được.
Mà Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cường hành duy trì sự bình tĩnh trong lòng, nói:
- Bất luận người khác nói như thế nào, Tần Loạn Ngô sư huynh cũng không phải một tên ngốc, con người hắn rất thông minh... Nhìn lén nha hoàn nhà ta tắm rửa đã nhiều năm, lại chưa từng bị người ta phát hiện. Vòng vàng ta lưu lại cho hắn, hắn sao không phát hiện chứ?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi làm tốt lắm!
Lúc ấy khi bọn họ vội vã đào tẩu, Tần Loạn Ngô vận dụng một đạo hư ảnh, đuổi theo ra, mà lúc đó, Phương Nguyên đã cảm thấy, Tần Loạn Ngô kỳ thật có cơ hội xuất thủ với bọn họ, cho dù chưa chắc có thể lưu bọn họ lại, cũng sẽ hình thành uy hiếp rất lớn, nhưng lại không ngờ rằng, Tần Loạn Ngô cuối cùng vẫn không xuất thủ, chỉ buông tha cho bọn họ, để bọn họ cứ vậy ly khai.
Phương Nguyên lúc ấy vẫn nghĩ, Tần Loạn Ngô có lẽ là lựa chọn tin mình.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn kỳ thật chỉ là vì nguyên nhân khác mới thả mình rời khỏi.
Mà lúc ấy, Lạc Phi Linh mượn một đao chém về phía Tần Loạn Ngô, cực kỳ kín đáo đưa vòng vàng cho hắn, Phương Nguyên cũng đã nhận ra, mà hiện giờ, vòng vàng này chính là cách liên hệ duy nhất giữa bọn họ và những người đó.
Hắn vốn định mượn vòng vàng để có cơ hội nhắc nhở Tần Loạn Ngô, nhưng không ngờ, nghe thấy chỉ là những cái này.
Xem ra, Vương Trụ đã xuất thủ rồi.
Trên mặt Phương Nguyên bỗng nhiên hiện ra vẻ tức giận:
- Ta đã nói nhiều như vậy, ngươi lại để vòng vàng cho hắn, người này chỉ cần không phải đồ ngốc, chắc sẽ có chút cảnh giác, sao vẫn để mặc Vương Trụ đó đại khai sát giới?
Nghe ra sự không cam lòng của Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc đều trầm mặc.
Bọn họ giờ mới biết, vì sao lúc Phương Nguyên rời khỏi cứ muốn cường hành trảm sát Vương Trụ, chính bởi vì hắn đoán được Vương Trụ trúng tà pháp, mới không tiếc tất cả mà trảm sát hắn, tuy xuất thủ mạo muội, trảm sát một vị Đạo Tử thế gia, Trung Châu tiểu thánh, ở trong mắt người khác chính là một hành vi vô cùng kinh người, nhưng nếu hắn có thể thành công, như vậy sự uy hiếp đối với tu sĩ khác sẽ nhỏ đi nhiều.
Nhưng hiện giờ, từ thanh âm trong vòng vàng truyền đến cho thấy vẫn thất bại rồi.
Hắn không thể giết Vương Trụ, những người trong điện cũng không thể có đủ cảnh giác, thế là đại họa hàng lâm.
- Người đến là bốn vị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ!
Cũng đúng vào lúc này, trong vòng vàng truyền đến một đạo thần niệm vô cùng mỏng manh:
- Một người tên là Vô Tâm Sứ, là nữ tử, dùng tà pháp khống chế Vương Trụ chính là nàng ta, dường như có quen biết với ngươi, nhắc tới những lời như vị hôn thê gì đó...
- Một người khác là thanh niên áo đay mặt trắng, nhìn khí cơ của hắn, chắc là am hiểu thần thông, nhìn thì mê luyến Vô Tâm Sứ, kì thực lại âm lãnh xảo quyệt, luôn cố ý mà như vô tình tiết lộ bí mật của Vô Tâm Sứ...
- Còn có một lão giả lưng còng, tên là Phụ Sơn Sứ, chắc am hiểu cổ độc!
- Một người cuối cùng là nam tử dáng người cường tráng, khí cơ vô cùng đáng sợ, nhất định phải cẩn thận với hắn.
- Ngoài ra, còn có ba mươi cấp dưới áo đen, một pháp bảo hoa sen màu đen...
Chung quanh im lặng không có một thanh âm, ai nấy đều ngưng thần lắng nghe thanh âm mỏng manh từ trong vòng vàng này truyền ra.
Đó là thần niệm của Tần Loạn Ngô, hắn thông qua vòng vàng truyền tới tất cả những gì mình nhìn thấy và đoán được.
- Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, đội một tử thương hơn nửa, đội hai cũng bị thương bốn năm người, ta cũng không thể ra ngoài...
Tới cuối cùng, thần niệm của hắn càng lúc càng yếu, chỉ lộ ra có chút bất đắc dĩ:
- Xin lỗi, Phương Nguyên đạo huynh, Phi Linh sư muội...
- Các ngươi làm nhiều như vậy, ta vốn nên có chút cảnh giác, nhưng đáng tiếc, ta cảnh giác vẫn quá muộn...
Thanh âm của hắn rất thấp, lộ ra vô cùng bình tĩnh:
- Đối phương xuất thủ rất nhanh, không cho chúng ta dư địa, khi ta ý thức được trận pháp trong đại điện có biến thì đại thế đã mất, bởi vậy, ta chỉ có thể chờ đợi một cơ hội, tống xuất bọn họ ra.
- Ta rất muốn làm thành chuyện này, nhưng đáng tiếc ta không có cơ hội này!
- Phương Nguyên đạo huynh, lần này, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi...
Thần niệm và thanh âm đứt quãng đó cuối cùng cũng biến mất.
Qua rất lâu, mọi người trong cốc mới hít sâu một hơi, nhìn về phía đại điện.
Hiện giờ bọn họ cách nơi đó quá xa, tất nhiên không nhìn thấy những gì phát sinh ở nơi đó.
Nhưng chỉ nghĩ một chút, liền biết nơi đó hiện giờ nhất định đã phát sinh chuyện cực kỳ thảm thiết.
- Người của Hắc Ám Chi Chủ sao lại tiến vào trong Long Tích?
Tống Long Chúc nổi trận lôi đình đầu tiên, giận dữ kêu lên:
- Đại đạo lục khảo lúc trước, Huyết Sứ Giả của bọn họ trà trộn vào, vì sao hiện giờ lại bị bọn họ trà trộn vào tiếp? Long Tích này há có thể là muốn vào là vào, rốt cuộc là...
Nhìn hắn tức tới sắc mặt xanh mét, Phương Nguyên lại vẫn rất bình tĩnh.
- Rất đơn giản!
Hắn thấp giọng nói:
- Trong Tiên Minh khẳng định xuất hiện phản đồ, đây là cách giải thích duy nhất!
- Xuất hiện phản đồ...
Đám người Tống Long Chúc đều biến sắc, hít một hơi lạnh.
Bọn họ có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.