Chương 1252: Vì sao người chết không phải là các ngươi (1)
Suy đoán này thật sự quá đáng sợ, kỳ thật bọn họ đều đã đoán được, chỉ là không dám nói ra miệng, nhưng Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh xác định sự thật này, nếu không có cách giải thích khác, như vậy khả năng còn lại duy nhất chính là sự thật.
- Vậy phải làm sao bây giờ...
Tống Long Chúc ngơ ngẩn đứng trong sân một lúc, bỗng nhiên có chút ảo não cúi đầu.
- Đội trưởng đội một và đội hai đã chết, đội trưởng đội ba thành người của đối phương, trong những người còn lại thì tử thương hơn nửa. Hắc Ám Chi Chủ lại phái nhiều người như vậy tiến vào, cho dù Tần Loạn Ngô hy sinh vì nghĩa, sáng tạo một cơ hội cho những người đó chạy trốn, nhưng liệu có thể giúp họ sống sót được mấy người, chúng ta thậm chí ngay cả kết quả trắc lượng lúc trước cũng đánh mất rồi.
Trong lòng Mỗi người đều giống như bị núi đè.
- Mà thậm chí ở ngoại giới, còn có một người mà chúng ta không biết là ai, cũng không tưởng tượng được đang âm thầm giúp đỡ Hắc Ám Chi Chủ...
Tống Long Chúc thở dài nặng nề, ngồi xuống:
- Chúng ta phải làm gì đây?
Không ai trả lời.
Vấn đề này cũng chiếm cứ trong lòng mấy người khác.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền phát hiện, nhiệm vụ vốn vô cùng thuận lợi này đã thành tuyệt lộ.
Mà Phương Nguyên lúc này, cũng không nhiều lời.
Hắn đứng lên, bước về phía Lạc Phi Linh, từ trong vòng vàng, Lạc Phi Linh đã nghe ra tử chí của Tần Loạn Ngô, cũng biết hắn sẽ không sống sót mà thoát ra, nàng ta không nói gì trước mặt người khác, nhưng khi người khác thảo luận, lại ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ có bả vai hơi run run, Phương Nguyên đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng ta, chậm rãi vỗ vỗ.
- Ta rất khó chịu...
Lạc Phi Linh ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Nàng ta nhìn Phương Nguyên nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh kỳ thật là người tốt, nhưng hắn chết rồi!
- Ta biết!
Phương Nguyên gật đầu, động tác có chút đờ đẫn, chỉ biết đặt tay trên vai Lạc Phi Linh.
Một lát sau, hắn mới đứng lên, thanh âm dị thường bình tĩnh và kiên định, nói:
- Chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ!
Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ...
Nghe Phương Nguyên nói vậy, các tu sĩ trong sân đều nhất thời im lặng.
Cho dù là Tống Long Chúc thích luyên thuyên nhất lúc này cũng không dám nói gì.
Bọn họ tất nhiên biết nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, dù sao lần này bọn họ tiến vào, chính là để hoàn thành chuyện này, lại biết tầm quan trọng của chuyện này đối với toàn bộ Thiên Nguyên, mấu chốt nhất là, biết thì biết, nhưng thế cục hiện giờ lại tuyệt vọng như vậy, khả năng hoàn thành nhiệm vụ đã nhỏ đến mức khó có thể tính được, sao hắn vẫn có thể nói ra những lời này một cách thoải mái như vậy?
Nhưng Phương Nguyên lại không giải thích nhiều, hắn chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, lẳng lặng ngồi bất động trong sơn cốc, không nói gì, cũng không giống như là đang chuẩn bị làm gì, chỉ ngồi bất động, ngưng thần suy nghĩ.
Người xung quanh cũng không biết có nên quấy rầy hắn hay không, nhất thời trong lòng thấp thỏm, yên lặng không nói.
Trong cốc, không khí vô cùng áp lực.
- Chúng ta có nên về đó tìm hiểu một chút tin tức không?
Qua hồi lâu, Tống Long Chúc không nhịn được rụt rè lên tiếng.
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn trầm mặc.
Tống Long Chúc không nói nữa.
Lại qua một lúc, không nhịn được nói:
- Có cần thương lượng kế hoạch tiếp theo không?
Phương Nguyên lắc đầu, vẫn không nói gì.
Tống Long Chúc đành phải lại ngậm miệng.
Lại một lát sau, Tống Long Chúc thở dài:
- Các ngươi nói Hắc Ám Chi Chủ đó...
Mọi người chung quanh đều trợn mắt lườm hắn.
Tống Long Chúc bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đành phải lại ngậm miệng không nói nữa, quay đầu ôm Hậu Quỷ Nhi, than thở.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên vòng vàng trong lòng bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng run lên, có linh quang lấp lánh.
Các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt quay đầu gì nhìn.
Sau đó liền nghe thấy trong vòng vàng đó truyền ra một đạo thần niệm, run rẩy trong hư không, truyền ra thanh âm thở hổn hển của một nữ hài:
- Phương Nguyên, Tần Loạn Ngô sư huynh ngăn cản Tứ Đại Sứ Giả cho chúng ta trốn thoát, hắn đưa vòng vàng cho ta, bảo ta mượn nó đi tìm ngươi, hiện giờ rất nhiều người trong chúng ta đều bị thương, phía sau còn có Hắc Ám Sứ Giả đang truy sát không tha.
Nghe thanh âm này chính là của Lý Hồng Kiêu.
Các tu sĩ nghe được, tất nhiên đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tuy biết rõ Huyền Tông Thánh Nữ đã chết, Vương Trụ bị tà pháp khống chế, Tần Loạn Ngô không thể may mắn sống sót, ba vị đội trưởng lần này tiến vào Long Tích đều không còn, nhưng trong người còn lại, tất nhiên vẫn sống được người nào tốt người nấy, có thêm một phần lực lượng.
- Chúng ta có cần đi tiếp ứng bọn họ không?
Tống Long Chúc nghe xong liền khẩn trương, vội vàng nhảy lên, thấp giọng quát.
Tay Phương Nguyên cầm vòng vàng, rót vào một đạo pháp lực, trên vòng vàng lờ mờ cảm thấy một đạo cảm ứng như có như không vươn về phía Phương Nguyên, hắn có thể thông qua vòng vàng này cảm ứng được vị trí của vòng vàng còn lại, cũng có thể cảm ứng được đối phương đang di động rất nhanh, nhưng nghênh đón ánh mắt lo lắng của mọi người chung quanh, hắn cuối cùng vẫn vẫn lắc đầu, không nói gì, cũng không có động tác.
Hắn chỉ buông vòng vàng, tiếp tục suy ngẫm.
Giống như đang cân nhắc gì đó, lại giống như đang ngồi ngẩn người ở đó.
Đám người Tống Long Chúc lập tức có chút không biết phải nói xgì.
Lúc này những người đó trốn thoát, cũng không biết có bao nhiêu người còn sống, lại càng không biết có bao nhiêu người đang truy sát bọn họ, chính là lúc hung hiểm nhất, nếu bọn họ đi tiếp ứng, nói không chừng sớm hơn một giây cũng cứu được thêm một người, nhưng vì sao Phương Nguyên vẫn chỉ ngồi bất động, tùy ý để thời gian trôi qua? Chẳng lẽ không sợ những người vất vả lắm mới trốn thoát này có tổn thất à?