Chương 1253: Vì sao người chết không phải là các ngươi (2)
Cũng là Lạc Phi Linh, sau khi bi thương một lúc, liền lau đi nước mắt trên mặt, từ dưới đất đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi, sau khi có được câu trả lời của Phương Nguyên, trên mặt hiện ra một tia dứt khoát.
Sau đó... Nàng ta cũng ngồi ngẩn ngơ bên cạnh Phương Nguyên!
Tống Long Chúc dù đã sắp kẹp gãy cổ Hậu Quỷ Nhi, vẫn là không thể ngăn được ánh mắt nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân của hắn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Bên trong vòng vàng đó đã truyền đến mấy lần thần niệm, nhưng Phương Nguyên thậm chí còn không thèm kiểm tra nội dung bên trong.
Cho tới nửa ngày trôi qua, Hậu Quỷ Nhi sắp tắt thở rồi, Phương Nguyên mới bỗng nhiên đứng lên, đám người Tống Long Chúc cho rằng hắn cuối cùng cũng sắp có hành động, nhưng Phương Nguyên lại để vòng vàng lại, sau đó dẫn theo bọn họ tới một chỗ trống trải trên sơn cốc này, sau đó vẫn dùng Huyền Hoàng Nhất Khí che khuất sơn cốc, tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục ngưng thần thôi diễn.
Đám người Tống Long Chúc sắp tuyệt vọng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, nhẫn nại chờ đợi.
Chỉ là trong lòng không rõ:
- Lão Phương này bình thường nhìn thì không tồi, tại sao lúc này lại biểu hiện ra tâm địa cứng rắn như vậy?
...
Cứ vậy lại trôi qua khoảng một ngày, trong Long Tích đã nghênh đón bóng đêm thâm trầm, mới đột nhiên cảm ứng được có linh quang đang vội vàng từ phía bắc kéo tới, đám người Tống Long Chúc lập tức xốc lại tinh thần, ngưng thần nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy trong màn đêm, có hơn mười đạo thân ảnh bay nhanh tới, dừng lại chung quanh sơn cốc, vội vàng quát:
- Người đâu? Người khác đâu?
Trong nhóm người này có một nữ tử áo đỏ, lướt vào trong sơn cốc, tìm kiếm một lúc, lại nhìn thấy vòng vàng Phương Nguyên để lại trên tảng đá, sắc mặt lập tức có chút ảm đạm, trầm mặc xoay người nhìn những người đó.
- Hắn... Hắn không ở đây à?
Thanh âm của một đám tu sĩ vừa tới lập tức lộ ra có chút khẩn trương.
Đám người bọn họ khí cơ đã thấp đến cực điểm, có thể nhìn ra được, đại bộ phận đều đã có thương thế, thậm chí còn có một số người thiếu tay thiếu chân, thương thế nặng đến chỉ còn một hơi thở, có thể thấy được vừa rồi một đường chạy trốn đuổi giết, cũng không thoải mái gì, hơn nữa nhìn phương hướng bọn họ đến, là từ phía bắc, có thể thấy bọn họ vẫn lo lắng có người bám theo phía sau, cố ý vòng đi xa.
Nhưng khổ sở chạy tới, chỉ để tìm được Phương Nguyên, hiện giờ lại chỉ thấy vòng vàng, không thấy người, sự mất mát trong lòng là không cần nghĩ cũng biết.
- Người đó... Chẳng lẽ hắn quá nhát gan, để vòng vàng lại nơi này rồi đào tẩu à...
- Đáng giận, Tần Loạn Ngô đạo huynh còn bảo chúng ta nghe theo hắn...
Trong nhất thời, có một số người vừa lo vừa tức, đã không nhịn được mà gào thét ầm ĩ.
Nhưng Lý Hồng Kiêu lúc này, lại vẫn bảo trì bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Phiến sơn cốc này cũng coi như là bí mật, cứ chữa thương trước đã!
Các tu sĩ chung quanh nhìn nàng ta, chỉ có thể căm giận ngậm miệng lại, luận về tu vi, trong bọn họ có lẽ có không ít người cao hơn Lý Hồng Kiêu, nhưng luận thân phận địa vị, cho dù bọn họ là Đạo Tử, cũng vẫn phải tôn trọng Lý Hồng Kiêu mấy phần, hơn nữa, khi Tần Loạn Ngô sáng tạo cho bọn họ cơ hội chạy trốn, đã để lại hết những thứ trong tay hắn cho Lý Hồng Kiêu, trên trình độ nào đó mà nói, chính là đại biểu cho tín nhiệm.
Trong loạn thế như này, bọn họ cũng tự biết nên nói gì, nên làm gì.
Lúc này, tuy trong lòng có lửa giận bốc cháy, nỗi khiếp sợ vẫn còn, cũng chỉ đành ngồi xuống, nuốt đan chữa thương.
Mà trên một đỉnh núi kỳ thật cũng không xa, đám người Tống Long Chúc thì ai nấy nhìn Phương Nguyên, muốn nói lại thôi, bọn họ không ngờ, Phương Nguyên lại thật sự nhẫn nại như vậy, hoàn toàn không đi tiếp ứng những người này, mà là để mặc họ tự tìm tới, thậm chí sau khi bọn họ tìm tới, vẫn không có ý hiện thân gặp mặt họ, ngược lại một mực ngồi trên núi.
Khi trong lòng bọn họ đang sốt ruột, liền thấy Phương Nguyên đứng lên.
Bọn họ lập tức kích động, lại nhìn thấy Phương Nguyên ra hiệu im lặng, sau đó mở áo xanh, lướt thẳng về phía không trung xa xa phía đông, dưới sự bao bọc của Huyền Hoàng Nhất Khí, khí cơ của hắn cơ hồ đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa, tốc độ lại nhanh đến kinh người, giống như tia chớp, biến mất trong không trung xa xa, sau nửa canh giờ, lại từ phía tây trở về.
Đám người Tống Long Chúc đã hiểu ra, hắn nhất định là đi tra xét xem xung quanh có ai âm thầm bám theo những người này hay không.
Nhìn thời gian tra xét, nói không chừng hắn đã kiểm tra một lượt phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh.
- Người đó đào tẩu, không dám hiện thân, chúng ta lại là một đám tàn binh bại tướng, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đó?
- Chẳng lẽ... Cứ như vậy rút đi, bỏ mặc nhiệm vụ à?
- Hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta vẫn còn thở, có tay có chân, sao lại bỏ mặc nhiệm vụ không để ý?
- Các ngươi vẫn chưa nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất à?
Có người cười khổ:
- Ngọc quyết của ba vị đội trưởng, một khối được Tần Loạn Ngô đạo huynh đưa cho Hồng Tích Công Chúa, một khối thì ở trong tay lục đạo khôi thủ, còn có một khối mất trong đại điện, chắc hẳn đã bị Hắc Ám Sứ Giả lấy được, chúng ta cho dù muốn chạy, cũng không chạy được, trừ phi thời gian trôi qua quá lâu, người bên ngoài đoán được chúng ta đã xảy ra chuyện, mới có khả năng từ bên ngoài mở bí cảnh...
- Trời ạ, không đi được, nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành, Hắc Ám Sứ Giả nhất định cũng đang tìm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta...