Chương 1254: Độc nắm đại quyền, bổ nhiệm người thân (1)
- ... Chỉ có thể ở đây chờ chết à?
Khi bọn họ đang thấp giọng nghị luận, trong lòng tuyệt vọng, Phương Nguyên đột nhiên đứng lên, phất tay Huyền Hoàng Khí trên đỉnh núi, sau đó cưỡi mây xanh, chậm rãi hạ xuống sơn cốc phía dưới.
- Là ai?
Các tu sĩ đã là chim sợ cành cong, vừa thấy mây xanh di động, đều lộ vẻ kinh hãi nhảy lên hét to.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy rõ mặt Phương Nguyên, nhất thời vẻ mặt thả lỏng, thậm chí có một số lộ ra vẻ kích động, có điều rất nhanh, liền có một số người phẫn nộ, thấp giọng quát:
- Chúng ta đã tìm ngươi cả nửa ngày, sao ngươi hiện tại mới hiện thân?
- Chúng ta một đường bị người ta đuổi giết, tử thương thảm trọng, ngươi... Vì sao không đi tiếp ứng?
- Ngươi... Nếu ngươi tiếp ứng, Tô đạo huynh, Mạc đạo huynh cũng không cần phải vì ngăn cản truy binh mà cam nguyện ở lại.
- ...
Nghênh đón những tiếng mắng phẫn nộ hoặc là ánh mắt ai oán đó, biểu cảm của Phương Nguyên không thay đổi.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua mặt các tu sĩ trong sơn cốc, nhìn thấy Ban Phi Diên đã mất đi một tay, cũng nhìn thấy Lục Thiếu Bá cả người đều là máu, nhìn thấy Viên Tiêu cả người mọc đầy vết đỏ, lúc này đang nằm trên một tảng đá sinh tử không rõ, lại nhìn Mạnh Thiên Ly lúc này đang vẻ mặt âm trầm, trốn ở sau đám người không dám lên tiếng, sắc mặt dần dần trở nên âm lãnh.
- Ta không đi tiếp ứng, là bởi vì nếu các ngươi không có bản sự trốn thoát dưới sự đuổi giết của bọn họ, vậy thì không có tư cách làm nhiệm vụ này nữa!
Qua rất lâu, hắn mới nặng nề nói một câu, sau đó ánh mắt có chút kỳ lạ đảo qua những người này, nhất là khi nhìn những Đạo Tử thế gia, trên mặt dường như có sát ý hiện lên, nói:
- Chết nhiều người như vậy, vì sao các ngươi lại vẫn còn sống?
Nghênh đón lửa giận của Phương Nguyên, thần sắc của mọi người bên trong sơn cốc có chút xấu hổ trầm mặc.
Bọn họ tất nhiên không quên chuyện phát sinh trong đại điện!
Mặc dù dưới loại tình huống này, bọn họ cảm thấy phương pháp xử lý của mình là đúng, trong thời gian gấp gáp như vậy, bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên sẽ không tin lời Phương Nguyên, nhưng bất kể là như thế nào, sự thật chứng minh bọn họ lúc ấy quả thật đã làm ra lựa chọn sai lầm, khiến cho Phương Nguyên phải mạo hiểm đào tẩu, cũng làm hại đám người mình bị yêu ma đánh giết, tử thương thảm trọng.
Cho nên, đối mặt với lửa giận của Phương Nguyên lúc này, bọn họ không có gì để nói.
Mà kỳ thật người hiện giờ lên tiếng, phần lớn đều là những người khi ở trong đại điện khá là trầm mặc, còn những thế gia tử lúc ấy lòng đầy căm phẫn, chỉ trích Phương Nguyên, ngược lại lúc này đều ai nấy bảo trì trầm mặc, bộ dạng giống như chuyện không liên quan tới mình.
Nhìn thấy mọi người không ai cãi lại, Phương Nguyên cũng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trong sơn cốc, không khí vô cùng áp lực.
Đều là người sống sót sau tai nạn, nhưng khi gặp lại nhau, lại không hề vui sướng gì.
- Phương Nguyên đạo huynh, có lẽ... Lúc này nên vứt bỏ tư lợi lúc trước, thương thảo chuyện nhiệm vụ lần này.
Trong một mảng trầm mặc, có người do dự lên tiếng, ôm quyền với Phương Nguyên.
Các tu sĩ trong cốc nghe vậy đều thở phào.
Tuy lúc trong đại điện không thoải mái, nhưng dù sao mọi người vẫn có chung mục tiêu, ngươi không thể cứ nắm lấy không buông chứ?
- Không cần thương thảo!
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại lắc đầu, nghênh đón sắc mặt kinh ngạc của các tu sĩ, hắn thản nhiên nói:
- Khi ở Hồng Thiên Hội, ta đã thấy bộ dạng trưởng bối của gia tộc các ngươi thương thảo sự việc, rất là om som ẫm ĩ, lại chẳng có tác dụng gì, trong Long Tích này, tình thế đã khẩn cấp như vậy, lại làm ra loại thương thảo vô vị đó, căn bản chính là chậm trễ thời gian, cho nên, nếu các ngươi vẫn muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chỉ có một lựa chọn, chính là hoàn toàn nghe theo lệnh ta mà làm việc, cho tới khi hoàn thành hoặc là thất bại!
- Gì cơ?
Các tu sĩ trong sơn cốc nghe thấy những lời này sắc mặt đều biến đổi.
Kỳ thật vì lúc ở trong đại điện đã hiểu lầm Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ, lần này gặp lại, trong lòng cũng muốn nhường nhịn, cho dù bị Phương Nguyên vừa tới đã khiển trách một phen, vẫn cố nén không nói gì, chỉ là hiện giờ sau khi nghe Phương Nguyên nói vậy, lại có chút không nhịn được, quay sang nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất bình, thậm chí có chút căm tức.
Hắn đây là muốn làm gì?
Coi Đạo Tử của các thế gia là thuộc hạ của hắn à?
Cho dù lúc trước khi Tần Loạn Ngô cứu bọn họ ra, từng có di mệnh, bảo Phương Nguyên làm đội trưởng ba đội, ngươi cũng không nên bá đạo nên như vậy!
Mọi người ở đây, tu vi kém hơn ngươi hay là địa vị thấp hơn ngươi?
Mọi người tôn trọng ngươi, có thể cùng nhau tham thảo sự việc, nhưng ngươi không ngờ lại không cho mọi người thương thảo, đây là có ý gì?
- Phương đạo hữu, trước đây ngươi bởi vì Đạo Tử bảo thủ mà đoạt quyền hắn, nhưng hiện giờ ngươi...
Có người không nén được, giận dữ nói:
- Có khác gì sở tác sở vi của hắn lúc đó?
Mọi người nghe vậy, thầm cảm thấy lời này có lý, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại chỉ nhìn người vừa lên tiếng một cái, nói:
- Ta đoạt quyền của Vương gia Đạo Tử, chỉ là vì hắn không tin lúc đó ở con đường phía trước có hung hiểm, chứ không phải cho rằng phương thức làm việc của hắn có vấn đề, trên thực tế, ta còn rất tán thành!
- Loại phương pháp này rất hữu dụng, chỉ là phải xem ai dùng!
Người vừa lên tiếng lập tức không nói ra lời, chỉ là vẻ căm giận trên mặt vẫn còn.