Chương 1256: Biện pháp duy nhất (1)
Hắn nói đến đây, hơi trầm mặc, ánh mắt quét qua mặt các tu sĩ, các tu sĩ biết hắn muốn nói đến ai, lúc này tâm thần cũng không khỏi căng thẳng, sau đó nghe hắn nói:
- Là do những người tu vi khá cao, nên gánh trọng trách, do Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly, Cửu Thánh Đường Đạo Tử Thương Cơ Tử, tán tu Tống Long Chúc tạo thành, do tán tu Tống Long Chúc làm đội trưởng.
Nghe vậy, chung quanh lập tức xôn xao.
Tống Long Chúc lại sắp khóc rồi, mặt như đưa đám nói:
- Lão Phương, ngươi thực sự không phải đang chơi ta chứ?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút khó hiểu nhìn Phương Nguyên, hiện giờ từ việc chia làm bốn đội đã nhìn ra được phong cách hành sự của Phương Nguyên.
Tuy chia đội không có vấn đề, nhưng khi bổ nhiệm đội trưởng lại hoàn toàn là không luận uy vọng và địa vị của mọi người, đội trưởng mỗi đội đều là người quen của mình, nhất là đội bốn, dưới tình huống có Lục gia Đạo Tử, Mạnh gia Đạo Tử, không ngờ lại để Tống Long Chúc thân phận tu vi đều không bằng bọn họ làm đội trưởng.
Lại nhớ tới những lời trước đó của Phương Nguyên, liền có thể thấy được hắn đã phạm phải một loạt sai lầm "Chuyên quyền độc đoán", "Bổ nhiệm người thân", thái độ như vậy quả thật là bộ dạng muốn hoàn thành nhiệm vụ à?
Mà Phương Nguyên đã nhận ra suy nghĩ của các tu sĩ, trả lời vô cùng đơn giản:
- Ai không phục thì vẫn có thể rời khỏi!
Đã đến nước này, đi thì tất nhiên là không thể rồi.
Tuy cảm thấy phương pháp chia làm bốn tiểu đội, bổ nhiệm đội trưởng mỗi đội của Phương Nguyên thật sự rõ ràng là bổ nhiệm người thân, nhưng dù sao lúc trước cũng đã đáp ứng phải nghe lệnh hắn, lúc này cũng chỉ có thể bịt mũi mà chịu, hơn nữa hiện giờ cho thấy, chia làm bốn tiểu đội vẫn không tính là gì, quan trọng nhất tất nhiên vẫn phải xem nhiệm vụ nên chia thế nào, hắn có phải thực sự có biện pháp hay không.
Phương Nguyên thấy các tu sĩ đều không có ý kiến, liền cứ như vậy quyết định.
Bình thường hắn làm việc vốn chính là trước nay vẫn vậy, khi nghiêm túc muốn làm một việc, vậy thì mặt mũi và lời nói đều lạnh toát, cũng không phải là cố ý, chỉ là theo bản năng muốn dồn hết tinh lực vào bản thân sự việc, chuyện khác thì không bận tâm.
- Lần này dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ có bao nhiêu người?
Phân xong bốn tiểu đội, định ra bốn đội trưởng, Phương Nguyên liền ngưng thần hỏi.
Thông qua vòng vàng đó, Tần Loạn Ngô đã nói cho Phương Nguyên tất cả những gì hắn nhìn thấy và tin tức hắn biết, nhưng mấy tin tức này kỳ thật vẫn không đủ, mà đám người bọn họ lại trốn thoát từ trong đại điện, lại một đường bị đuổi giết, có lẽ biết được nhiều hơn, đối với hiện trạng của bọn họ mà nói, đương nhiên là phải nắm giữ càng nhiều càng tốt.
- Chắc là bốn vị sứ giả, ngoài ra có ít nhất năm mươi cấp dưới trở lên, những cấp dưới đó thực lực rất mạnh, người mạnh cũng có cảnh giới Nguyên Anh, người yếu thì cũng là tồn tại Kim Đan cao cấp, đều thân mang pháp bảo quỷ dị, rất khó giải quyết, không thể khinh thường bọn họ!
Các tu sĩ nhìn nhau một cái, là đội trưởng đội một Lý Hồng Kiêu hơi trầm mặc rồi lên tiếng, sau đó đưa một tấm gương đồng cho Phương Nguyên, nói:
- Lúc ấy Tần Loạn Ngô thế huynh sáng tạo cơ hội cho chúng ta, bảo chúng ta chạy trốn, trước khi rời đi, hắn đã đưa gương đồng này cho ta, lúc ấy ta vẫn không biết hắn có ý gì, về sau mới ý thức được tác dụng của gương này...
Nói đến đây, Lý Hồng Kiêu cũng hơi trầm mặc, nói:
- Tần Loạn Ngô sư huynh ít nhất cũng cầm chân Tứ Đại Sứ Giả đó thời gian một nén hương, cho nên mới giúp chúng ta có cơ hội chạy trốn, mà trong thời gian một nén hương đó hắn đã để lại rất nhiều thứ.
Khi nói đã đưa gương đồng ra.
Phương Nguyên đánh thần niệm vào gương đồng, liền nhìn thấy một màn Tần Loạn Ngô lực chiến Tứ Đại Sứ Giả.
Thảm thiết không nói nên lời, cũng vũ dũng vô cùng.
Tiên quang vô tận, xé trời rạch đất!
Bóng lưng đó chống đỡ sen đen, cản lại Tứ Đại Sứ Giả!
...
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên có chút trầm thấp.
Không ngờ Tần Loạn Ngô ngay cả những điều này cũng đã nghĩ tới.
Lúc trước hắn thông qua vòng vàng truyền tin, chính là phỏng đoán về mục đích và miêu tả quan hệ của các Hắc Ám Sứ Giả.
Mà hiện giờ, hắn thông qua gương đồng lưu lại biến hóa thần thông của đối phương mà mình chứng kiến khi đấu pháp với Tứ Đại Sứ Giả, hết sức chi tiết, cũng hết sức khủng bố, nhưng cũng vô cùng hữu dụng, đặc biệt là đối với Phương Nguyên hiện tại.
Thậm chí, hắn giao cho Lý Hồng Kiêu những di vật này, liệu có phải cũng có thâm ý hay không?
Phải chăng hắn lo lắng khi các tu sĩ đào tẩu, sẽ bỏ mặc Lý Hồng Kiêu tu vi hơi yếu?
Mà nếu vòng vàng, ngọc quyết, gương đồng đều ở trong tay Lý Hồng Kiêu, các tu sĩ nhất định sẽ bảo vệ tốt Lý Hồng Kiêu.
Người này lại nghĩ tới nhiều thứ như vậy à?
Phương Nguyên thầm nghĩ.
Nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, mình còn có chút địch ý với hắn, trong lòng liền có chút tiếc nuối!
Nên tâm sự nhiều hơn với người này!
...
Thấy Phương Nguyên nhìn gương đồng tới ngẩn người, Lạc Phi Linh cũng ghé tới.
Nhưng Phương Nguyên lại vội vàng thu gương đồng lại, nói:
- Ngươi tốt nhất không nên nhìn những cái này!
Lạc Phi Linh đoán được dụng ý của Phương Nguyên, hốc mắt ửng đỏ, vẫn gật đầu.
Tần Loạn Ngô từng tu hành ở Nam Hải Vong Tình Đảo rất nhiều năm, cũng coi như là bạn thơ ấu của Lạc Phi Linh, quan hệ tất nhiên không tồi, mà cảnh tượng Tần Loạn Ngô dùng hết tất cả, lực chiến Tứ Đại Sứ Giả này thực sự quá thảm thiết, nếu Lạc Phi Linh thấy, không nói đến có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng ta hay không, nhưng trên tình cảm sẽ không chịu nổi, bởi vậy Phương Nguyên mới không muốn để nàng ta nhìn thấy những cái này.