Chương 1258: Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (1)
Ban Phi Diên trầm mặc rất lâu, sắc mặt âm tình bất định, dường như làm ra một quyết định dứt khoát, ngẩng đầu lên, nói:
- Phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, cần đại lượng thôi diễn, với tu vi của bốn người chúng ta, cho dù là nhanh tới mấy, chỉ sợ cũng phải hai ngày, nhưng nếu thế vẫn chưa đủ... Ta có một đạo bí pháp, có thể vào lúc thi triển, khống chế thời gian trong vòng một ngày!
Các tu sĩ nghe hắn nói vậy đều ý thức được bí pháp mà hắn nói chỉ sợ không đơn giản.
Phương Nguyên tất nhiên cũng nghe ra, nhưng không nhiều lời, chỉ hơi ngưng thần, nói:
- Có thể đảm bảo chứ?
Ban Phi Diên cười thảm, trong nụ cười lại có vẻ kiêu ngạo, nói:
- Phương Nguyên đạo huynh, lúc trước ta quả thật phạm sai lầm, ngươi khinh thường ta cũng là bình thường, nhưng ta muốn nói, thanh danh trận đạo của Ban mỗ cũng không phải gió thổi đến!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt!
Ngừng lại một chút, hắn vẫn nhìn về phía Ban Phi Diên, nói:
- Ta trực tiếp hỏi ngươi vấn đề này, không phải có ý khinh thường ngươi!
Sắc mặt Ban Phi Diên bỗng nhiên trở nên dễ coi hơn, nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
- Vậy ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vậy dùng thời gian một ngày làm giới hạn!
Nói xong, lại nhìn về phía mấy đội trưởng khác, trầm ngâm một phen, mới nói:
- Nếu ta vạch cho các ngươi một giới hạn, để các ngươi thủ ở đó, bất kể là như thế nào cũng phải phòng thủ được một ngày, vậy các ngươi có thể làm được không?
Nghe vậy, sắc mặt người của ba đội khác đều trở nên thê lương.
- Chúng ta không thể cam đoan nhất định sẽ thủ được một ngày, nhưng có thể cam đoan sẽ thủ đến khoảnh khắc cuối cùng!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên thấp giọng lên tiếng.
Ánh mắt của Các tu sĩ đều có chút ngưng trọng nhìn về phía hắn.
Tống Long Chúc cười thảm, nói:
- Lão huynh, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
Mạnh Thiên Ly nhìn Tống Long Chúc một cái, cười buồn, thấp giọng nói:
- Ngươi thực sự coi các thế gia tử là phế vật không có trách nhiệm à?
Các tu sĩ trong sân không có ai lên tiếng, sắc mặt đều ngưng trọng hơn mấy phần.
- Hiện tại, đội trưởng có thể nói ra phương pháp rồi chứ?
Sau một phen phân công, thần sắc các tu sĩ ngược lại trở nên trấn định hơn, cũng tự nhiên hơn rất nhiều, có người nhẹ nhàng cười.
Phương Nguyên gật đầu, nói xong những lời này, trong lòng hắn cũng không còn áp lực như trước, tâm tình thoải mái hơn nhiều, lời nói ra cũng nhẹ nhàng hơn không ít:
- Chỗ khó nhất trong nhiệm vụ hiện giờ là tìm được Tam Thốn Linh Sơn, cũng sáng tạo cơ hội để phong ấn nó, có người của Hắc Ám Chi Chủ thủ ở đó, chúng ta cơ hồ là không thể làm được chuyện này, cho nên...
Hắn cười khẽ, nói, cười khẽ, nói:
- Chúng ta không đi tìm Tam Thốn Linh Sơn, chúng ta kéo nó tới!
- Kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây?
Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ trong sân đều nghẹn một hơi, biến sắc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Suy nghĩ đầu tiên là bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nói đùa, chỉ là câu nói đùa này rất không đúng lúc mà thôi, suy nghĩ thứ hai là cảm thấy Phương Nguyên không giống như đang nói đùa, nhưng hắn nhất định là nói sai rồi, hoặc chính là mình nghe nhầm rồi.
Tam Thốn Linh Sơn, ngọn nguồn của các mạch, lại được coi là chỗ hạch tâm của Long Tích này, lưu chuyển liên tục, khó có thể nắm bắt, sau khi các tu sĩ vào Long Tích, hao phí rất nhiều tinh lực, vô số tâm huyết, dùng tới sở học cả đời, xung phong liều chết với di chủng, không phải để từ trong ngàn vạn linh mạch phức tạp huyền bí ở Long Tích, tra căn nguyên tìm nguồn gốc, tìm được ngọn nguồn của các mạch à?
Nhưng hiện giờ Phương Nguyên lại muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới?
Nếu có thể kéo tới, vậy lúc trước các tu sĩ còn khổ cực trắc lượng làm gì?
Ngay cả Ban Phi Diên lúc này cũng không nhịn được mà nhướn mày, hắn được gọi là tiểu bối trận đạo đệ nhất, trên trận đạo trước nay có quyền uy không ai sánh bằng, trừ một số lão tiền bối của Dịch Lâu ra, có thể nói không ai có đủ tư cách luận đạo với hắn!
Lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy, hắn theo bản năng muốn bác bỏ ý nghĩ kỳ lạ của Phương Nguyên, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc trước hắn cảm thấy phía trước không có hung hiểm, kết quả chứng minh là có.
Trong đại điện, Vương Trụ động tay động chân với đại trận hộ, hắn không ngờ không nhìn ra, càng là một lỗi lớn.
Hai đả kích này cũng khiến tính tình của hắn lúc này thu liễm hơn rất nhiều.
Bởi vậy, hắn chỉ nhíu mày, sau đó cười khổ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi làm thế nào để kéo tới?
- Lúc trước ta từng nói với ngươi rồi, ta được dị nhân truyền thụ, biết một chút về trận đạo thái cổ!
Phương Nguyên nhìn Ban Phi Diên, nói:
- Lúc ấy thời gian cấp bách, ta không có nhiều nhiều thời gian để giải thích cho các ngươi, có điều những lời này không phải giả, đối với trận đạo thái cổ, ta quả thật có biết một hai, mà Long Tích tàn trận này kỳ thật cũng thuộc về trận đạo thái cổ, ta có thể nắm giữ một số quy luật của chúng, mà ngươi là thiên kiêu trận đạo, nên hiểu rõ, tàn trận của Long Tích bí cảnh, lực lượng đều tới từ Tam Thốn Linh Sơn, hoàn toàn là dựa vào pháp lực cuồn cuộn không ngừng của Tam Thốn Linh Sơn mới có thể giữ lại, nếu không thì đã sớm khô kiệt rồi!
- Tam Thốn Linh Sơn duy trì sự vận chuyển của Long Tích tàn trận này, cũng chính là giữa Tam Thốn Linh Sơn và những Long Tích tàn trận có ảnh hưởng rất sâu, mà những tàn trận này cũng không ngừng sinh ra biến hóa, kỳ thật chính bởi vì Tam Thốn Linh Sơn luôn biến hóa, cho nên dẫn động những tàn trận này biến hóa theo.