Chương 1259: Thôi diễn tàn trận bắt rồng lớn (2)
- Cứ như vậy cân nhắc ngược lại, nếu chúng ta có thể nắm giữ đủ tàn trận, vậy cũng chưa chắc không thể cường hành thay đổi quỹ tích di động của Tam Thốn Linh Sơn, cường hành kéo nó tới vị trí mà chúng ta bố trí.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, nói:
- Như vậy, phong ấn Tam Thốn Linh Sơn này cũng đơn giản hơn!
- Cái này....
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy đều cảm thấy lờ mờ.
Bọn họ tu luyện đến cảnh giới này, tất nhiên không xa lạ gì với trận đạo, tùy tiện đều có thể bày ra mấy đạo trận pháp, nhưng nghe Phương Nguyên nói xong, ai nấy lại giống như lọt vào trong sương mù, bởi vì điều này đã ra khỏi phạm trù trận pháp, thuộc về đạo trận lý.
Chỉ có người chuyên về trận đạo như Ban Phi Diên còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng sau khi do dự một lúc, Ban Phi Diên vẫn nói:
- Nếu theo đạo lý mà ngươi nói, chuyện này có lẽ thật sự có thể đi thông, chỉ có điều... Phương Nguyên đội trưởng, ta hiện giờ cũng không nghi ngờ ngươi quả thật có nắm giữ một bộ phận trận đạo thái cổ, nhưng cho dù ngươi tinh thông đạo này, nhưng nếu muốn thông qua thay đổi Long Tích tàn trận, kéo Tam Thốn Linh Sơn tới đây, vậy cũng cần thôi diễn và thay đổi Long Tích tàn trận, ngươi ... Xác định mình làm được chứ?
- Đúng, cái này cần bỏ công sức rất lớn!
Phương Nguyên nghe vậy chỉ gật đầu, nói:
- Nhưng đây dù sao cũng là phương pháp có lợi nhất đối với chúng ta!
Các tu sĩ nghe vậy đều im lặng.
Tuy phương pháp này, quả thật có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể không thừa nhận, phương pháp này quả thật hữu dụng!
Vạn nhất có thể thành, bọn họ đúng là sẽ nắm chắc thành công hơn không ít!
- Vậy nếu không thành thì sao?
Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nếu thất bại, vậy chúng ta cũng chỉ có đi tìm Hắc Ám Sứ Giả mà liều mạng thôi!
Trong lòng các tu sĩ lập tức giống như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Không biết qua bao lâu, các tu sĩ trao đổi ánh mắt, sắc mặt lại đều trở nên ngưng trọng, bọn họ tất nhiên cũng biết nếu cường công với các Hắc Ám Sứ Giả sẽ là kết quả gì, cơ hồ không có phần thắng, vừa nghĩ như vậy, hy vọng duy nhất để nhóm bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, thực sự chỉ đành mong Phương Nguyên có thể thực hiện được ý tưởng cơ hồ xem như là viễn vông này của hắn mà thôi.
- Chúng ta có thể giúp ngươi được gì
Lý Hồng Kiêu đại biểu cho các tu sĩ, mặt ngưng trọng hỏi hắn một câu.
Mà Phương Nguyên chỉ lắc đầu, nói:
- Chuyện này các ngươi không thể giúp ta!
Dứt lời, tự mình lấy ra mấy đạo ngọc giản, chính là kế hoạch mà lúc trước hắn đã cân nhắc kỹ, phân biệt đưa cho các đội trưởng, sau đó liền chậm rãi đứng lên, nói:
- Ta cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể làm xong chuyện này, các ngươi cứ chờ mệnh lệnh của ta!
Các tu sĩ chỉ có thể gật đầu, ánh mắt trầm trọng nhìn hắn.
Mà Phương Nguyên thì không nhiều lời, tay áo tung bay, chậm rãi từ trong sơn cốc đi ra, lập tức đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này là một ngọn núi cao nhất trong phạm vi vạn dặm rồi.
Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn về nơi xa, thu hết non xanh nước biếc mênh mông vô bờ, đại địa nhấp nhô bao la chung quanh vào trong mắt, sau đó hắn ngưng thần một lúc, chậm rãi mở mắt, lần này mở mắt đã vận chuyển thần thông, thần thức cường đại từ trên đỉnh đầu trào ra, giống như một con mắt thần nhìn về phía tứ phương, lúc này, vạn vật trong Long Tích lại thay đổi bộ dạng.
Trong tầm nhìn của hắn, xuất hiện rất trận quang của các đạo tàn trận lúc ẩn lúc hiện, trải rộng khắp nơi trong Long Tích, những trận quang đó giống như là từng dòng, nhìn thì rải rác lung tung trong thiên địa, nhưng lại lờ mờ có quy luật của mình.
Phương Nguyên nhớ lại kế hoạch, trong lòng hơi trầm xuống.
Hắn biết lời nói vừa rồi của Ban Phi Diên là đúng, muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn tới, độ khó là rất lớn.
Ý tưởng này của hắn đương nhiên là hợp đạo lý, nhưng muốn làm được lại tuyệt không dễ dàng, nhìn trong thiên địa này tàn trận vô số, đều có liên hệ với Tam Thốn Linh Sơn, nhưng một hai đạo tàn trận trong đó thì căn bản không thể ảnh hưởng tới Tam Thốn Linh Sơn, muốn cường hành thay đổi quỹ tích vận chuyển của Tam Thốn Linh Sơn, vậy cần hắn mượn vô số lực lượng tàn trận, có thể chính là ngàn vạn đạo tàn trận...
Chỉ có lực lượng của nhiều tàn trận như vậy mới có khả năng kéo được Tam Thốn Linh Sơn!
Điều này đối với cho Phương Nguyên mà nói, cũng là một khiêu chiến cực lớn!
- Ngày đó rùa già truyền pháp, dạy ta đọc hiểu quyển Tam Sinh Trúc Thư này, nhưng sách này huyền ảo khó lường, thiên thư văn lại ẩn chứa đạo lý lớn, trong thời gian ngắn ngủi,ta muốn hoàn toàn hiểu thấu đáo là căn bản không thể, cần thời gian dài lắng đọng và tích lũy mới được, chỉ có điều, ta muốn kéo được Tam Thốn Linh Sơn, vốn cũng không cần phải nắm giữ quá nhiều trận đạo chi lý thái cổ, chỉ cần biết làm thế nào để luyện hóa những Long Tích tàn trận này là được, số lượng thôi diễn và tâm huyết tiêu hao rất nhiều, nhưng pháp môn thôi diễn cũng không khó.
Trong lòng thầm nghĩ, Phương Nguyên cũng dần dần có chủ ý.
Hắn trong đoạn thời gian này đã tham ngộ một số bộ phận đơn giản của Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư, đối với trận đạo thái cổ cũng có hiểu biết bước đầu, hơn nữa bản thân hắn chính là Đại Trận Sư, cho nên cũng minh bạch được không ít.
Trước đây sau khi trốn thoát khỏi đại điện, hắn vẫn nghĩ làm thế nào để tiếp tục nhiệm vụ này.
Bởi vậy ở trong sơn cốc, hắn không quan tâm gì khác, nghiêm túc tham ngộ, thôi diễn, cuối cùng nghĩ ra chủ ý này.