Chương 1276: Không biết tự lượng sức mình (1)
Vấn Cơ Sứ biến sắc, lúc vừa đối mặt, hắn suýt chút nữa bị Phương Nguyên một tên bắn chết, bởi vậy ngoài miệng nói chuyện ngông cuồng nhất, cũng là vì chuyện của Lữ Tâm Dao, nhìn Phương Nguyên không vừa mắt, nhưng vừa thấy Phương Nguyên lao về phía mình, lập tức vẫn hơi kinh hãi, gầm khẽ một tiếng, thân hình giống như quỷ mỵ lui ra sau, mấy chục đạo cờ trận bên cạnh lập tức bay lên không trung.
Những cờ trận này đều được luyện chế đặc biệt, mỗi một cờ trận đều quấn theo một đạo Long Tích tàn trận, lực lượng đáng sợ, Phương Nguyên lúc trước cũng mượn Long Tích tàn trận mà kéo Tam Thốn Linh Sơn tới, nhưng Tam Thốn Linh Sơn vừa động, tàn trận lúc trước liền không còn tác dụng, lại không ngờ, bên cạnh vị Vấn Cơ Sứ này còn có nhiều cờ trận như vậy, khuấy trời lật đất, đáng sợ tới khó có thể hình dung.
Cho dù là hắn, nghênh đón cờ trận này cũng chỉ có thể xê dịch thân hình, lui qua một bên.
Nếu chỉ là lực lượng của bảy tám đạo tàn trận, với tu vi hiện giờ của hắn, vẫn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng lực lượng của mấy chục đạo tàn trận, vậy thì đã nằm ngoài cực hạn cảnh giới của hắn, nhất là trong ác chiến hung hiểm như thế này, lại không thể để bị lực lượng của những tàn trận này vây khốn.
...
- Bất kể tu vi của ngươi có thông thiên cỡ nào cũng không thể cản được một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ này của ta đâu.
Vấn Cơ Sứ thấy Phương Nguyên né tránh, trong lòng mừng rỡ, song chưởng lại vung lên, lại có hơn mười đạo cờ trận bay ra, trải rộng khắp nơi, bay múa trong không trung, đan vào nhau rồi vội vàng ép tới Phương Nguyên, dường như muốn bức hắn đến góc chết.
Cùng lúc đó, Phụ Sơn Sứ lưng còng ở một bên khác cũng trầm giọng hét lớn:
- Đêm dài lắm mộng!
Trong tiếng quát, hai tay cọ mạnh vào nhau, phát ra tiếng leng keng.
Mười thần thi bên cạnh hắn nghe thấy thanh âm này, hai mắt trắng dã, tà khí trên người đại thịnh, đồng loạt đánh tới sau lưng Phương Nguyên, mười thần thi, không ngờ đồng thời đánh ra mười đạo thần thông, tuy những thần thi này so sánh với bọn họ lúc trước thì thực lực ít nhất cũng yếu đi ba thành, nhưng dù sao lúc sinh tiền cũng là thiên chi kiêu tử, hiện giờ đánh ra thần thông từ tâm huyết một đời dưỡng thành, đó là đáng sợ cỡ nào?
Cho dù không có kết cấu, cứng rắn quét tới, cũng không phải người thường có thể đón đỡ.
Phương Nguyên đã nhận ra lực lượng đáng sợ từ phía sau lưng ập tới, tâm thần cũng căng thẳng, phi thân lên, thi triển Bát Hoang Bộ Pháp, bộ pháp này hắn trước khi chưa là Nguyên Anh đã ngộ ra, không bàn mà hợp với trận lý, huyền diệu vô song, lúc này sử ra, gần trăm đạo cờ trận Vấn Cơ Sứ tế ra không ngờ nhất thời không khóa được hắn, ngược lại để hắn cấp tốc lướt ra sau.
- Keng.
Trong tay hắn kiếm quang thoáng hiện, đánh tan hai đạo thần thông không thể tránh né, lập tức thân hình vẽ ra bảy tám đạo ảnh tử quỷ dị, tán về bốn phương tám hướng, nhưng tới cuối cùng, lại vô cùng quỷ dị chập lại với nhau, không ngờ lướt qua giữa mười thần thi, sau đó một đạo kiếm quang chém ra một luồng sáng kinh người, vô cùng chói mắt trảm sát tới Phụ Sơn Sứ lưng còng.
- Thì ra mục tiêu của ngươi là ta?
Phụ Sơn Sứ lưng còng nhìn thấy một màn này, cũng hơi biến sắc.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ, dưới tình huống mười cỗ thần thi đồng thời nhào tới, Phương Nguyên vẫn có thể lách qua được, dù sao thần thi cũng không phải người sống, phản ứng chậm hơn rất nhiều, cũng cho hắn cơ hội xông tới trước người mình, hơn nữa nhìn Phương Nguyên xuất thủ tàn nhẫn mà thông thuận như vậy, liền có thể đoán được, hắn vừa rồi công tới Vấn Cơ Sứ áo đay có lẽ chỉ là đánh nghi binh, mục đích cuối cùng chính là chém về phía mình.
...
Chỉ là, cho dù đoán được một màn này, sắc mặt Phụ Sơn Sứ lưng còng cũng chỉ hơi cả kinh mà thôi, không ngờ không hề động đậy, ngược lại cười lạnh với Phương Nguyên, mắt thấy đạo kiếm quang này sắp chém đến trước người hắn, bỗng nhiên phía sau Phương Nguyên vang lên tiếng gầm khẽ!
Là Vương Trụ!
Dưới tình huống Phương Nguyên triển khai Bát Hoang Thân Pháp, ít ai có thể bắt giữ được thân hình của hắn, nhưng Vương Trụ không ngờ lại có phản ứng đúng lúc, ầm ầm bước qua hư không, trên người tử quang lưu chuyển, một quyền nặng nề đánh xuống sau lưng Phương Nguyên.
Cho dù không có trường đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô mà hắn quen dùng, nhưng chỉ bằng vào nhục thân mạnh mẽ này cũng vẫn có uy thế vô cùng.
Một quyền của người khác trong sân, có lẽ Phương Nguyên còn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng một quyền đã đã trải qua vô số năm ma luyện ở Ma Biên của Vương gia Đạo Tử này, Phương Nguyên bất kể là như thế nào cũng không dám chống đỡ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thầm cắn răng một cái, xoay người thật nhanh, kiếm quang trong tay chắn trước ngực, đỡ lấy một quyền của Vương Trụ, thân thể của hai người đều khựng lại, sau đó bắn ra lưu quang đầy trời.
- Phương Nguyên sư huynh!
Lạc Phi Linh thấy một màn này, lờ mờ có chút lo lắng, nhưng lại không thể tiến lên tương trợ, mà là vội vàng lao về phía Lữ Tâm Dao.
Mi tâm hồng quang ẩn hiện, chủy thủ màu đỏ giống như tơ hồng, chém thẳng về phía Lữ Tâm Dao.
Trước người Lữ Tâm Dao vốn đang có hai ba đại yêu, nhưng bọn họ nhìn thấy một đạo hồng mang này lại đều sợ hãi, vội vàng lắc mình né tránh, không dám đón đỡ, Lạc Phi Linh bắt được cơ hội, vội vàng một đao chém xuống Lữ Tâm Dao.
Chỉ có đẩy Lữ Tâm Dao vào tuyệt cảnh mới có thể khiến Vương Trụ quay lại.
...
- Ngươi thực sự tưởng ta sợ kẻ đáng khinh của Nam Hải như ngươi à?
Lữ Tâm Dao nhìn một đao này, lại cười lạnh lùng, trong mắt hiện ra hận ý.