Chương 1278: Chết dễ dàng (1)
Nhưng sau khi hắn rơi xuống, ngay cả máu tươi ở khóe miệng cũng chẳng buồn lau, từ trên mặt đất bật một cái, lại phi thân lên, bỏ chạy về phía không trung xa xa.
- Còn muốn trốn à?
Trên không vang lên tiếng quát lạnh của Vấn Cơ Sứ, trong không trung phía trước Phương Nguyên, một đạo cờ trận từ trên trời hạ xuống, kèm theo lực lượng tàn trận mạnh mẽ vô biên, trấn trong hư không, sau đó, liên tiếp có cờ trận giống như mưa rào từ trong thiên không hàng lâm, bịt kín hư không ở bốn phương tám hướng xung quanh Phương Nguyên, giống như từng bức tường cao liên tiếp xuất hiện.
Phương Nguyên lúc này đã triển khai Bát Hoang Thân Pháp, chợt trái chợt phải, muốn đoạt đường mà đi.
Nhưng dù thân pháp của hắn rất huyền diệu, cờ trận đó lại rơi xuống càng lúc càng nhiều, mỗi lần có thêm một đạo cờ trận hạ xuống, không gian hoạt động của hắn lại nhỏ đi, đến cuối cùng, đã lờ mờ giống như một lồng giam cực lớn bao phủ xung quanh, vây hắn ở một khu vực.
- Tiểu nhi ngạo mạn, nhận lấy cái chết!
Mà lập tức lao xuống theo là Đạo Tử Vương Trụ Vương Trụ.
Trên người hắn phủ kín hỏa diễm màu tím, đáng sợ khó có thể hình dung, một quyền ầm ầm hạ xuống, lửa tím quanh người nóng rực, trực tiếp làm bốc hơi một con sông lớn rộng hơn mười trượng, nước sông giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đến cuối cùng, thậm chí trực tiếp lộ ra lòng sông khô cạn, sau đó lòng sông cũng bị đốt cháy, biến thành màu ngọc lưu ly.
- Đây chính là uy thế của thiên công à?
Đáy mắt Phương Nguyên cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
Là người trong giới tu hành, hắn tất nhiên biết về thiên công, nó đại biểu cho pháp môn chí cao vô thượng trong giới tu hành, chỉ khác với thần quyết tiên pháp, thiên công không phải có thể tu luyện tùy tiện, đối với tuyệt đại bộ phận người mà nói, cho dù có được thiên công, nếu không đủ thiên tư, căn bản cũng không thể tham ngộ, chỉ có thiên tư kinh người, còn là cơ duyên xảo hợp mới có thể lĩnh ngộ một hai.
Giống như Lạc Phi Linh, nàng ta sinh ra ở Nam Hải, là một trong Thất Đại Thánh Địa, Nam Hải tất nhiên có thiên công truyền thừa, nhưng nàng ta không tu luyện, bởi vì nàng ta hiện giờ vẫn còn nhỏ, tu vi cũng không đủ, không lĩnh ngộ được đạo lý của thiên công, có tu hành cũng vô dụng.
Đối với nàng ta mà nói, tác dụng lớn nhất của thiên công chính là để nàng ta trộm lấy, muốn tới Tuyết Nguyên giao cho mình mà thôi.
Vì cơ duyên xảo hợp, tổ tông Vương gia cũng từng có được nửa bộ thiên công, nhưng cũng chỉ là nửa bộ mà thôi, cơ hồ không ai có thể tu luyện thành công, nhưng Vương Trụ chỉ dựa vào nửa bộ thiên công, không ngờ lại có thể lĩnh hội một bộ phận thần uy trong đó, thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng!
Chỉ tiếc là, người như vậy hiện giờ lại là kẻ địch của mình.
Trong lòng Phương Nguyên rất áp lực, lại cũng chỉ có thể cắn răng, hai tay nặng nề ấn xuống.
Quanh người đột nhiên có thanh khí hiện lên, lôi điện xuất hiện, sau đó một con cá chép lớn màu xanh bằng không nhảy ra, lượt vòng quanh người hắn, theo cá chép này xuất hiện, còn có tầng tầng thủy mạc, giống như hóa ba trăm trượng quanh người Phương Nguyên thành một thế giới nước.
Một quyền của Vương Trụ đánh vào thủy mạc, làm bốc lên từng tầng sương trắng, tràn ngập nửa bầu trời.
Núi đá xung quanh đều bị lực lượng cực lớn này san bằng, đổ sập từng tòa, giống như đại địa bị san phẳng.
Nhưng sau khi khói bụi mờ mịt tan đi, lại phát hiện Phương Nguyên và Vương Trụ không ngờ đều bất động.
Một kích chính diện của hai người này dường như là đấu ngang tay.
Trong một quyền đó có bóng dáng của thiên công, uy lực tất nhiên đáng sợ, nhưng con Thanh Lý này của Phương Nguyên cũng là hắn bắt đầu tu luyện từ cảnh giới Trúc Cơ, đã dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, theo tu vi của hắn đề thăng, con Thanh Lý này cũng hơn xa lúc trước, hiện giờ đã lờ mờ có đạo uẩn nào đó, dùng nước khắc lửa, lấy nhu thắng cương, lại thực sự đỡ được một quyền này.
- Thằng ôn này thực sự có bản sự lớn vậy sao?
Trong không trung, Vấn Cơ Sứ áo đay, Phụ Sơn Sứ lưng còng, còn có Lữ Tâm Dao thấy một màn này, cũng đều hơi biến sắc.
Cho tới lúc này, không thể không thừa nhận, bản lĩnh của Phương Nguyên cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
Trước đây bọn họ vừa vào Long Tích, thực sự để ý tới chỉ có đội trưởng ba đội, bởi vậy thiết lập mưu kế mưu kế, cũng chỉ là muốn trừ bỏ ba người bọn họ, nhưng đến hiện giờ, mới ý thức được, vị Phương Nguyên vừa tấn thăng Nguyên Anh này không ngờ cũng có bản lĩnh không thua gì ba vị đội trưởng, trong lòng lập tức cảm thấy có chút ngưng trọng, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy may mắn.
- Cũng may ba người đó đã chết, còn thằng ôn này chỉ có một mình.
Bọn họ thở dài trong lòng:
- Nếu không, trực tiếp đối kháng với đám người bọn họ, bên mình có được mấy phần thắng?
- Đừng dong dài, trực tiếp giết hắn!
Ba người nhìn nhau, đều nổi lên tâm tư tàn nhẫn.
Vấn Cơ Sứ áo đay hét to đầu tiên, chân đạp bộ pháp quỷ dị, chạy trong không trung, thân hình lướt qua, lại hình thành một phù văn cực lớn vừa huyền ảo lại vừa quỷ dị, sau đó hai tay kết một ấn pháp cổ quái, mi tâm nhăn lại, chỉ về phía trước!
Trong vùng trời đó, cờ trận giống như cũng lúc này lập tức xoay tròn rất nhanh.
Từng đạo lực lượng tàn trận vô cùng biến ảo, lại giống như từng con dao lăng trì.
Đan xen ngang dọc, cắt qua hư không, hung hăng giảo sát về phía Phương Nguyên ở trung tâm lồng giam, trong một thoáng đó, khiến cho chung quanh Phương Nguyên cuồng phong gào thét, lực lượng tàn trận như cuồng đao, không ngừng chém bổ chung quanh Phương Nguyên, hung hiểm đáng sợ.