Chương 1279: Chết dễ dàng (2)
Phương Nguyên cảm nhận được loại áp lực khó có thể hình dung này, sắc mặt cũng biến đổi.
Giơ tay lên ấn một cái, Lôi Linh Chu Tước bay thẳng lên chín tầng trời, va vào trận lực vô biên trong không trung.
Lực lượng lôi điện nổ tung, hình thành lôi vân.
Lôi vân này bảo hộ hắn không bị lực lượng tàn trận trực tiếp quét trúng, nhưng áp lực này quá lớn, lại trực tiếp hàng lâm tới trên người hắn, khiến cho hai chân hắn lúc này đã từ từ lún xuống đất, không thể động đậy!
- Đi thôi!
Phụ Sơn Sứ lưng còng rống to, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.
Mười thần thi từ thế gia tử luyện chế thành vội vàng phóng tới, bay nhanh chung quanh Phương Nguyên, đều thi triển ra thần thông mạnh mẽ nhất của bản thân, giống như xích sắt trói xuống dưới, Phương Nguyên chỉ đành vội vàng thi triển thần thông, bên cạnh thanh khí xoay tròn như gió, hình thành một vách tường gió, miễn cưỡng ngăn cản những thần thông đó, nhưng lúc này, sắc mặt đã vô cùng khó coi.
- Ha ha, chung quy vẫn là bọ ngựa đấu xe!
Trên mặt Lữ Tâm Dao lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng xoa môi son, sau đó tay điểm một cái, ở bên cạnh một đạo thiết thương cực lớn xuất hiện, kéo theo gió to, bay về phía Vương Trụ, được Vương Trụ mặt không biểu tình vươn tay ra tóm lấy.
- Ban thưởng cho ngươi một kiện thần binh, đi kết liễu hắn!
Trong thanh âm của Lữ Tâm Dao mang theo vẻ thoải mái khó có thể hình dung.
- Phương Nguyên sư huynh...
Lạc Phi Linh ý thức được Phương Nguyên đã gặp nguy hiểm, cả kinh biến sắc, vội vàng xoay người, muốn chạy tới cứu giúp.
Nàng ta hiện giờ đã bị ba vị hộ đạo giả của Lữ Tâm Dao, hoặc có thể nói là ba vị khôi lỗi cuốn lấy, ba vị hộ đạo giả này đều là nhân vật cấp lão tổ một phương, tu vi của mỗi một vị đều cao hơn Lữ Tâm Dao, địa vị lại càng không biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng không ai biết vì sao lại đều trúng tà thuật của Lữ Tâm Dao, cam tâm ở lại bên cạnh nàng ta, giống như chó săn nghe lệnh nàng ta mà làm việc.
Tu vi và thực lực của Lạc Phi Linh rất không tồi, nổi bật trong tiểu bối, nhưng muốn thắng ba người này lại rất không dễ dàng, nhưng nàng ta vừa sốt ruột, muốn thoát thân mà ra, thân pháp linh động, ba người này không ngờ nhất thời cũng không ngăn cản được.
- Ha ha, ngươi không phải muốn giáo huấn ta à?
Lữ Tâm Dao lại thấp giọng cười lạnh, ngón tay gảy nhẹ, trong tay đã xuất hiện một thanh cổ kiếm màu xanh biếc, cũng không biết là dị bảo phương nào, xoạt xoạt mấy kiếm, chung quanh hoa rụng lả tả, ẩn hàm từng đạo hàn quang, bức đến trước người Lạc Phi Linh.
Mấy kiếm này bức Lạc Phi Linh phải lui về chỗ cũ, trên mặt nổi lên hận ý.
Mà ở một phương khác, Vương Trụ tay cầm thiết thương, vung vẩy mấy cái, dường như rất hài lòng, sau đó thôi động một thân tử diễm, tay trái vuốt lên trường thương, trên thiết thương này cũng bốc lên ác diễm khiến người ta kinh hãi, sau đó hắn mặt đầy sát khí, từng bước trầm trọng như núi, xông tới Phương Nguyên, trường thương trong tay kéo theo kình phong kinh thiên động địa, quét tới Phương Nguyên!
Vào lúc này, Phương Nguyên bị Tinh Túc Kỳ của Vấn Cơ Sứ trấn trụ, lại bị mười đại thần thi vây khốn, làm sao có thể tránh được?
Mắt thấy một thương đáng sợ này giết tới, không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đâm tới trước người mình.
Ầm ầm!
Một thương này hung hăng đâm tới trước người Phương Nguyên, kình phong mạnh mẽ vô biên lập tức ùa ra.
Sơn mạch xung quanh như cát bùn, vỡ nát từng tầng.
Cổ mộc thô to hơn trượng bị nhổ tận gốc, biến thành một mảng giống như sa mạc.
- Ha ha, lần này, e là ngay cả cặn cũng chẳng còn.
Trong không trung Vấn Cơ Sứ thấy một màn này, mừng rỡ cười to ha ha, nhẹ nhàng vỗ tay.
- Tập trung lực lượng của ba người chúng ta mới dẫn ngươi quy thiên, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo rồi!
Phụ Sơn Sứ Lưng còng cười lạnh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chỉ đáng tiếc cho khối nhục thân tốt này!
- Chết rồi à?
Lữ Tâm Dao thấy vậy, cũng phi thân một kiếm bức lui Lạc Phi Linh, sau đó từ trong không trung chậm rãi quay người, ánh mắt thản nhiên đảo qua hố to đã không còn sinh cơ, cùng với Vương Trụ đứng bất động trước hố, sắc mặt dường như có chút vui vẻ, lại dường như có chút thương xót, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Ngươi cuối cùng vẫn dễ chết như vậy sao?
Hiện trường vốn là một hồi ác đấu kịch liệt, nháy mắt liền trở nên im lặng.
Chỉ có một mảng đại địa bị san phẳng là sờ sờ trước mắt.
Trong phạm vi mấy chục dặm, sông núi cỏ cây cơ hồ không chỗ nào hoàn chỉnh, nước sông cũng khô cạn.
Khắp nơi đều là cành gãy, còn có lửa rừng cháy.
Trong không trung, tuy ba vị Hắc Ám Sứ Giả cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không tránh được có chút kinh hãi, không ngờ dưới tình huống đã chiếm hết ưu thế, lại gặp phải nhân vật khó chơi như vậy, nếu không phải bọn họ đều có thần thông, cường hành áp chế, thực sự là rất khó giải quyết.
Có điều hiện giờ cuối cùng cũng đã giải quyết xong, thằng ôn đó không những đã chết, thậm chí ngay cả cặn cũng chẳng còn.
- Phương Nguyên sư huynh.
Lạc Phi Linh đã cơ hồ sợ tới ngây người, lên tiếng hét to, ra sức trốn thoát khỏi tay ba lão quái vật đang cầm chân nàng ta, thân hình vẽ ra một luồng tơ hồng thẳng tắp, xông tới chỗ Phương Nguyên bị vây, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh, lại hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết từng tồn tại của Phương Nguyên, cả người lập tức đờ đẫn, ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như mất hồn.
- Ha ha, Vô Tâm Sứ, tiểu tình nhân này của ngươi thì ra là loại người không biết tự lượng sức mình như vậy!