Chương 1280: Âm độc như vậy à
Mà ngược lại với nàng ta, Vấn Cơ Sứ áo đay vẻ mặt mừng rỡ, cất tiếng cười to, trong ánh mắt nhìn về phía Lữ Tâm Dao, không khỏi có vẻ đắc ý.
- Ha ha, cũng không tồi, không thua Trung Châu tiểu thánh!
Phụ Sơn Sứ lưng còng nghe hắn nóivậy, lập tức cười lạnh, nói:
- Nếu không phải chúng ta chúng ta liên thủ, sợ là không thể khống chế được hắn, bản sự bực này lại trực tiếp hóa thành tro bụi, kể ra cũng đáng tiếc, Vấn Cơ, chỉ luận tu vi, e là hắn không thua gì ngươi đâu
Vấn Cơ Sứ áo đay nghe vậy, mặt mũi có chút không nhịn được, cười lạnh một tiếng, nói:
- Bản lĩnh có lớn tới mấy thì chẳng phải vẫn chết rồi à?
Nói xong nhìn Vô Tâm Sứ Lữ Tâm Dao, dường như muốn nhìn xuyên thân phận của nàng ta.
Lúc này vẻ mặt của Vô Tâm Sứ Lữ Tâm Dao lại không hề có biểu tình, nhìn thấy một màn Phương Nguyên hóa thành tro tàn, trong lòng nàng ta lúc đầu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng hiện giờ, nhìn thấy cảnh Lạc Phi Linh ngơ ngác đứng trong sân, Phương Nguyên lại chết tới không còn dấu vết, trong lòng cũng bỗng nhiên có chút rối loạn, nhất là chú ý thấy loại biểu cảm đắc ý mà cuồng vọng của Vấn Cơ Sứ khi nhìn về phía mình, lại càng không vui!
Giống như trong lòng bỗng nhiên trở nên trống vắng.
- Ngươi không phải rất cuồng à?
- Rõ ràng là một tên chân đất ăn không đủ no, lại không biết học nịnh hót người khác, bị người ta đánh cho mặt đầy là máu, lại vẫn đứng đó một bước cũng không lùi, thực sự khiến người ta nghĩ không thông, ngươi dựa vào cái gì mà có thể có ngạo khí vốn không thuộc về ngươi chứa?
- Ngươi cảm thấy thi đoạt hạng nhất tiên bảng thì có thể khinh thường chúng ta à?
- Hạng nhất tiên bảng cuối cùng cũng bị hủy bỏ rồi!
- Ngươi cảm thấy mình thành tiên môn chân truyền thì có thể nhìn xuống chúng ta à?
- Nhưng ngươi chung quy vẫn bị bức phải trốn khỏi sư môn!
- Ngươi tự cho mình siêu phàm, cảm thấy mình rất thông minh, cảm thấy mình rất giỏi, lúc ở Ô Trì Quốc, dưới loại tình huống đó, phá hỏng đại sự của ta, đúng là lợi hại, tung cánh bay lên trời, thanh danh kinh thiên, từng bước hủy bí cảnh Thiên Lai Thành Kim gia, lại ở Trung Châu đoạt lục đạo khôi thủ, về Vân Châu dùng sức của một người diệt Âm Sơn Tông, ép cho tiên môn của chúng ta đều không thể ngẩng đầu lên nổi trước mặt một mình ngươi, tôn thờ ngươi, thậm chí nghe nói ngươi dưới tình huống con đường tu hành đã bị đoạn, vẫn có thể tu thành Chí Tôn Nguyên Anh...
Nàng ta càng nghĩ càng giận, trong lòng thậm chí bị một loại khoái cảm khó có thể hình dung lấp đầy, cơ hồ không nhịn được muốn phá lên cười thành tiếng, thanh âm ở trong lòng cơ hồ muốn vọt ra khỏi miệng:
- Ha ha, nhưng bất kể là như thế nào, ngươi vẫn chết...
- Ngươi có bản sự lớn như vậy, lại vẫn chết...
- Ngươi làm ra nhiều chuyện danh chấn như vậy, uy phong như vậy, ngươi vẫn...
Trong lòng nàng ta nghĩ tới rất nhiều, nhớ tới những chuyện Phương Nguyên đã làm, mỗi một chuyện nàng ta đều biết rõ, lúc trước khi nghe nói, trong lòng cũng từng rất áp lực, nhưng càng là như vậy, nghĩ tới Phương Nguyên vừa chết trong tay khôi lỗi của mình, liền càng cảm thấy thống khoái, nhưng rất mạc danh kỳ diệu, khi nàng ta nhớ tới những chuyện mà Phương Nguyên đã làm, trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Một ý niệm không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ tồn tại trong trực giác dâng lên.
- Không đúng...
- Ngươi đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm như vậy còn không chết, lại chết ở đây?
- ...
Một thoáng suy nghĩ này xuất hiện, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong không trung.
Lúc này trên trời, hư không hiu quạnh, mây đen dầy đặc.
Đều là bởi vì pháp lực của bọn họ vừa rồi quá mạnh mẽ, dẫn động biến hóa thiên tượng chung quanh, trong thiên địa là một mảng sương mù.
Mà trong không trung, Vấn Đạo Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng đang lạnh lùng nhìn về phía Lạc Phi Linh đang ngơ ngác đứng đó.
Tuy Lạc Phi Linh chính là tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo, nhất định có một số thủ đoạn không để người khác biết, nhưng dưới tình huống bọn họ đã chiếm hết ưu thế, tất nhiên cũng không sợ nàng ta, lúc này đã chuẩn bị dồn lực lượng còn lại bắt nàng ta!
Mà vừa rồi vì trấn áp Phương Nguyên, cờ trận của Vấn Cơ Sứ áo đay, mười thần thi của Phụ Sơn Sứ lưng còng, thậm chí còn có Vương Trụ, khôi lỗi mạnh nhất của mình hiện giờ đều tụ tập ở phía dưới, thậm chí ngay cả ba vị hộ đạo giả của mình bởi vì phụng lệnh phải cầm chân nàng ta, bởi vậy lúc này khi Lạc Phi Linh lao xuống, bọn họ cũng đuổi theo.
Trong lòng Lữ Tâm Dao đột nhiên cảm thấy lạnh toát!
Trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một câu Phương Nguyên lúc trước từng nói:
- Không phải các ngươi đang săn ta, mà là ta đang săn các ngươi!
...
- Ha ha, vị Nam Hải tiểu Thánh Nữ này nhìn đáng thương quá, không bằng bắt luôn đi!
Vấn Cơ Sứ vô cùng đắc ý, đang nhìn Lạc Phi Linh cười ha ha.
Phụ Sơn Sứ cũng lạnh lùng thở dài:
- Là tài liệu tốt, chỉ tiếc không thể tế luyện thần thi...
Khi hai người nói chuyện, mắt thấy ba vị hộ đạo giả của Lữ Tâm Dao đã lao về phía Lạc Phi Linh, nhớ tới vừa rồi Phương Nguyên chính là bị khôi lỗi của nàng ta trảm sát, nếu Nam Hải tiểu Thánh Nữ này cũng bị khôi lỗi của nàng ta bắt, vậy chẳng phải là bị nàng ta đoạt đi tất cả công lao à, bởi vậy hai người không hẹn mà cùng nổi lên tâm tư, muốn lập tức tuyên bố mệnh lệnh, bắt Lạc Phi Linh trước rồi tính.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Lạc Phi Linh đang ngơ ngác đang tại chỗ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười cười với hai người bọn họ!
Vấn Cơ Sứ và Phụ Sơn Sứ đều sững sờ, tiểu Thánh Nữ này cười cái gì?