Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1281 - Chương 1281: Kiếm Ý Như Tuyết (1)

Chương 1281: Kiếm ý như tuyết (1)
- Cẩn thận....

Trong không trung cách đó không xa, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên hét to.

Thanh âm đó thật sự quá hoảng sợ, mang theo một cỗ thê lương, khiến da đầu hai người bọn họ cũng có chút ngứa ran.

...

- Rầm.

Cũng vào một thoáng này, trên đỉnh đầu bọn họ, trong tầng mây đột nhiên dâng lên một đạo khí cơ.

Đạo khí cơ đó cũng không biết đã chuẩn bị bao lâu, đột nhiên thôi động một thân pháp lực, lại giống như một viên tinh thần từ trong đêm tối đột nhiên dâng lên, mà viên tinh thần này trong chốc lát đã tỏa ra quang mang mãnh liệt, biến thành một vầng mặt trời không thể nhìn thẳng!

Mây đen trong không trung đều bị quét đi, trong sương mù đang có một đạo thân ảnh, áo xanh phần phật, thân hình cao ngất.

Chính là Phương Nguyên!

Phương Nguyên từ trong không trung hiện thân, đừng nói là tan xương nát thịt, trên người ngay cả một chút thương tích cũng không có, cũng không biết hắn đã chuẩn bị bao lâu, kiếm ý của một kiếm này đã vô cùng mãnh liệt, vô cùng ngưng thực, trong nháy mắt hắn hiện thân, một thân kiếm ý chậm rãi tỏa ra, giống như thực chất, lại giống như tuyết lớn, xanh ngắt mờ mịt!

Cùng lúc đó, bên cạnh hắn đã xuất hiện một con cóc.

Con cóc đó đang ngẩng đầu, miệng há ra, từ trong miệng phun ra một thanh kiếm hình đầu lâu.

Phương Nguyên tay cầm chuôi kiếm, từ trong bụng nó rút ra.

Thanh kiếm đó mang theo một cỗ khí tức vô cùng tà dị, theo kiếm ra khỏi vỏ, không trung không ngờ xuất hiện vô số ảnh tử màu đen, chừng ngàn vạn đạo, mỗi một đạo đều có lệ khí khó có thể hình dung, đang bay múa trong không trung...

Phương Nguyên cầm kiếm vung xuống.

Kiếm ý theo hắn tôi luyện mười năm ở Tuyết Nguyên, tà kiếm trong tay hung hăng chém xuống.

Không phải chém tới một ai, mà là đồng thời chém về phía ba vị sứ giả!

Trong thiên địa mờ mịt, giống như có một vầng mặt trời hóa thành ba viên lưu tinh, chém thẳng về phía ba vị Hắc Ám Sứ Giả.

- Không ngờ là giả chết...

Vào lúc này, Lữ Tâm Dao đã sợ tới lông tơ cả người dựng đứng, trong thanh âm cũng không biết là hận ý hay là phẫn nộ.

- Thằng ôn này... Không ngờ vẫn âm độc như vậy!

- Không tốt!

Nhìn thấy đạo kiếm quang đó ập tới, Vấn Cơ Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều kinh hãi, hét thảm thất thanh.

Bọn họ bất kể là như thế nào cũng nghĩ không thông, Phương Nguyên rõ ràng đã bị cường hành trấn sát dưới mí mắt bọn họ, sao giờ lại xuất hiện trên đỉnh đầu, có điều hiện giờ điều này đã không quan trọng, quan trọng là bọn họ minh bạch, thì ra tất cả vừa rồi đều là biểu hiện giả dối, khi đám người mình liên thủ trấn áp Phương Nguyên, hắn lại bình tĩnh thủ trong không trung, chờ đợi cơ hội.

Mà hiện giờ hắn đã xuất thủ...

Kiếm ý như tuyết lớn, nhanh chóng trải ra, trong giây lát đã bao phủ bọn họ!

Dưới cơn kinh hoàng, bọn họ vội vàng muốn triệu hoán lực lượng mạnh nhất về để phòng ngự, lại phát hiện một kiếm này đến quá nhanh, quá đột ngột, mà lực lượng của bọn họ lại vì vừa rồi muốn trấn sát Phương Nguyên, đều bố trí ở phía dưới, muốn triệu hoán về cũng đã không kịp!

- Ngự Giáp Phong Ma...

Vấn Cơ Sứ hoảng sợ kêu to, chỉ có thể tế ra quạt xếp trong tay.

Trên quạt xếp, đầu thú dữ tợn đó đột nhiên trở nên lay động, từ trong quạt lao ra, đánh về phía đạo kiếm quang trong trời cao.

Mà cùng lúc đó, Vấn Cơ Sứ lại không chút nghĩ ngợi, mặt đầy kinh hãi, liều mạng cởi áo ngoài của mình xuống, giơ ra chung quanh, lại thấy trong áo ngoài này không ngờ cũng thêu đầy đạo văn, lại là một đạo cờ trận cuối cùng trên người hắn, cũng là một thủ đoạn phòng ngự cuối cùng trên người, vừa bị hắn cởi xuống, lập tức khuấy ra tầng tầng gợn sóng.

Một đạo Long Tích tàn trận bay vòng quanh người, giống như một đạo long ảnh bán trong suốt, bảo vệ hắn bên trong, sau đó quay người bỏ chạy.

- Khổ Hải Huyết Sát...

Phụ Sơn Sứ cũng hoảng sợ kêu to, lưng còng sau lưng ầm một tiếng vỡ ra, không ngờ từ bên trong có một quái vật máu me nhầy nhụa chui ra, há miệng rộng, phun ra một mảng huyết khí tanh hôi, hóa thành một mảng sương máu, phủ kín trong hư không.

Mà bản thân hắn thì thừa cơ trốn vào trong hư không, thân hình ẩn đi, nhanh chóng bỏ chạy.

Dù sao bọn họ cũng là người từ trong núi thây biển máu bò ra, không phải hạng người tầm thường, cho dù là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này, cũng vẫn có phản ứng đúng lúc,đều đánh ra một thức thủ đoạn phòng ngự, sau đó thời cơ trốn chạy về không trung xa xa.

Trong mọi người, chỉ có Lữ Tâm Dao là lựa chọn khác.

Dù sao nàng ta vẫn vô cùng hiểu biết về Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên nhận ra tình thế có biến hóa, bởi vậy vẫn nhanh hơn hai vị sứ giả khác nửa nhịp, cũng làm ra chính xác chính xác đầu tiên, đó chính là không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy, nàng ta cũng có không ít bản lĩnh phòng ngự dưới đáy hòm, nhưng lúc này, lại hoàn toàn không có ý định thi triển ra để chống đỡ, trong lòng chỉ muốn trốn!

Tuyệt không nghĩ tới chuyện chống đỡ, chỉ muốn nắm lấy tất cả cơ hội để chạy trốn!

Quá âm độc, tâm tư của người đó quá giảo hoạt!

Ai có thể ngờ được dưới ác chiến kịch liệt như vậy, hắn vẫn có thể dùng kế sách giả chết này, lại ai có thể ngờ được, tiểu nhi này vừa rồi nhìn thì tấn công người này, tấn công người kia, kết quả mục tiêu của hắn không ngờ không phải là riêng ai, mà là đồng thời muốn tấn công cả ba người?

Nàng ta không biết Phương Nguyên làm thế nào, nhưng nàng ta biết, nếu Phương Nguyên đã làm, vậy thì nhất định sẽ nắm chắc.

Mình lại không ngốc, đương nhiên sẽ không tự mình đi thử cái nắm chắc này của hắn!

Mà sự thật quả nhiên cũng chứng thực cách nghĩ này của nàng ta.
Bình Luận (0)
Comment