Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1282 - Chương 1282: Kiếm Ý Như Tuyết (2)

Chương 1282: Kiếm ý như tuyết (2)
Kiếm ý như tuyết của Phương Nguyên từ từ trải ra, tà linh nổi lên bốn phía, giống như mây đen, quỷ dị và cuồng bạo khó có thể hình dung.

- Vù!

Kiếm quang chói mắt vẫn chém đến trước người Vấn Cơ Sứ, con ác thú được Vấn Cơ Sứ triệu hoán ra từ trong quạt xếp còn chưa cản được kiếm quang, đã bị thú linh hung ác bám trên thân kiếm cuốn lấy, căn bản không kịp đỡ đạo kiếm quang này, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang giống như lưu tinh bay đến phía sau Vấn Cơ Sứ, hung hăng chém xuống.

Đối với tồn tại ác thú này, Phương Nguyên không ngờ giống như đã có đoán trước.

Vấn Cơ Sứ sợ tới vỡ gan vỡ mật, chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy, cờ trận bên cạnh phần phật, lực lượng tàn trận bảo vệ phía sau.

- Trong gương đồng của Tần Loạn Ngô đã nhắc tới áo đay trên người ngươi chính là một kiện pháp bảo phòng ngự cuối cùng, ta sao lại không biết chứ?

Nhưng Phương Nguyên lại quát lạnh một tiếng, tay trái xòe ra, mấy chục đạo Tam Sinh Trúc Giản bay ở bên cạnh.

Rào rào, thẻ trúc khẽ động, trong lòng hắn đã có tính toán.

Cùng lúc đó, kiếm quang đánh tới trước người Vấn Cơ Sứ rung lên như tiếng đàn, mỗi lần rung chính là một đạo biến hóa, mượn vô số biến hóa này liền cố định Long Tích tàn trận trước người Vấn Cơ Sứ, cuối cùng không ngờ kiếm quang tìm khe hở mà vào, trong khoảnh khắc đã chém xuyên tàn trận này, sau đó phong mang vô tận, mang theo sát khí lạnh thấu xương chém thẳng tới trước mặt Vấn Cơ Sứ.

- Tiểu nhi, ngươi dám...

Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng vốn cũng muốn mượn sương máu bỏ chạy, lại không ngờ đạo kiếm quang của Phương Nguyên lại trực tiếp chém thẳng tới phương hướng mà hắn trốn chạy, cũng dọa cho hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, đột nhiên vỗ ngực, thổ ra một ngụm máu đen, cùng hóa thành bảy đạo huyết tiễn, bay ra bốn phương tám hướng, mà bản thân thì không tránh không né, dường như chuẩn bị chịu một kiếm này.

Nhưng Phương Nguyên nhìn thấy bảy đạo huyết tiễn đó, thần sắc lại lạnh lùng, kiếm quang ập tới, giống như vòng xoáy, không ngờ khóa cả bảy đạo huyết tiễn ở bên trong, giống như đã sớm có chuẩn bị, điều này lập tức khiến trên mặt Phụ Sơn Sứ lưng còng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không hiểu, những thủ đoạn bí mật này của mình chưa hề lộ ra, sao vẫn bị hắn tính kế trước?

Mà lúc này, sắc mặt Phương Nguyên âm trầm đến cực điểm, tâm ý cũng vô cùng kiên cố, hắn cố ý dùng Huyền Hoàng Phân Thân dẫn đi những thủ đoạn mạnh nhất của những người đó, sau khi trốn trong mây đen, nắm lấy một cơ hội hiếm có như vậy, chính là vì một kiếm này.

Mà tiền đề để thi triển một kiếm này chính là Tần Loạn Ngô.

Trước khi đến đây, hắn đã xem qua gương đồng Tần Loạn Ngô bảo Lý Hồng Kiêu đưa cho mình.

Trong gương đồng đó có hình ảnh Tần Loạn Ngô một mình đánh với bốn vị Hắc Ám Sứ Giả này, cũng có cách đối ứng và phỏng đoán về các loại thủ đoạn của họ, mà mục đích hắn không ngại chịu khổ cũng phải lưu lại gương đồng này, chính là để mình có thể hiểu biết trước về những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần này, để khi mình đánh nhau với họ, không đến mức tay chân luống cuống!

Hình ảnh trong gương đồng, Phương Nguyên đã xem kỹ, cũng nhớ kỹ!

Trước đó hắn không thể hiện ra trong chiến đấu chính là để sáng tạo ra một cơ hội như vậy!

Khiến cho một kiếm này của mình mang đến tác dụng lớn nhất.

Chỉ có một điểm thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, chính là Lữ Tâm Dao, nàng ta có phản ứng đầu tiên, cũng từ bỏ ý đồ chống đỡ đầu tiên, chỉ một mực muốn trốn, thân hình nhanh như một luồng khói nhẹ, lúc kiếm ý của Phương Nguyên lan ra, nàng ta sớm đã trốn ra hơn nghìn trượng, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng Phương Nguyên vẫn cắn răng, một đạo kiếm quang truy đuổi theo!

Về phần Lạc Phi Linh, căn bản là từ lúc ban đầu đã minh bạch ý đồ của Phương Nguyên, từ lúc thân hình Phương Nguyên biến mất, nàng ta đã cố ý lao xuống, hấp dẫn sự chú ý của ba vị Hắc Ám Sứ Giả, mà lúc Phương Nguyên xuất kiếm, nàng ta lại tế vô số pháp bảo, kéo lấy cờ trận trong không trung, cũng cầm chân mười cỗ thần thi, thậm chí còn chém ra một đao về phía Vương Trụ!

Dường như nàng ta đã sớm minh bạch tâm ý của Phương Nguyên, lúc này đang toàn lực sáng tạo cơ hội tốt hơn cho hắn.

...

- Bốp!

Vấn Cơ Sứ hét thảm một tiếng, cờ trận áo đay bọc trong Long Tích tàn trận chuyển động cực nhanh đã bị đạo kiếm quang đó phá, tiếp theo một đạo kiếm quang sắc bén vô tận liền xẹt qua đầu hắn, thế là nửa đầu hắn trực tiếp bay ra, máu tươi văng khắp nơi, ngay cả Nguyên Anh của hắn lúc này cũng hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt không có biểu tình của Phương Nguyên trong không trung!

Rồi ngay sau đó, kiếm ý ăn mòn, ngay cả Nguyên Anh của hắn cũng nát bấy, hóa thành từng luồng khói xanh.

Khuôn mặt không có biểu tình đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy.

Cùng lúc đó, bên cạnh Phụ Sơn Sứ lưng còng, đạo kiếm quang đó cũng đã bọc theo bảy đạo huyết tiễn hắn phun ra mà bay về, giống như một đạo hàn mang bao phủ hắn ở bên trong, rồi ngay sau đó, đầu hắn cũng rời khỏi cổ, bay lên không trung.

- Vù!

Trừ hai người bọn họ ra còn có Lữ Tâm Dao.

Dù nàng ta chạy nhanh nhất, những kiếm ý này vẫn trong chớp mắt đã đến phía sau nàng ta.

Kiếm ý như tuyết, thấm vào người nàng ta, khiến cho nhục thân cứng ngắc, tốc độ cũng trở nên chậm lại.

Khủng bố hơn là tốc độ của nàng ta chậm lại, nhưng đạo kiếm quang đó lại không hề chậm, vẫn nhanh chóng đuổi tới.

Nhận ra sát ý lạnh thấu xương từ sau lưng ập tới, trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng nàng ta không dám quay đầu, không dám né tránh trái phải.
Bình Luận (0)
Comment