Chương 1283: Bất Động Minh Vương (1)
Nàng ta sợ động tác như vậy sẽ làm chậm tốc độ đào tẩu của mình, bị kiếm ý đáng sợ sắc bén đó của Phương Nguyên bọc vào trong!
Lúc này, nàng ta chỉ có thể tuôn ra một thân pháp lực, liều mạng ngăn cản, chỉ là vẫn cảm thấy kiếm quang lạnh lẽo đó thấm vào lưng, sau đó xộc vào ngũ tạng lục phủ của mình, giống như một bàn tay lạnh lẽo, muốn trực tiếp bóp lấy tim mình, điều này khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, nước đắng cũng sắp từ trong miệng trào ra, nhưng lại vẫn cứ cắm đầu chạy, căn bản không biết nên làm như thế nào!
- Tại sao...
Trong miệng nàng ta đã nôn ra nước đắng:
- Sao lại rơi vào tình cảnh này?
Cho dù Lữ Tâm Dao là người đầu tiên nhìn thấu kế hoạch của Phương Nguyên, cũng là người đầu tiên đưa ra lựa chọn chính xác nhất, nhưng nàng ta vẫn không hiểu vì sao thế cục này lại xuất hiện?
Rõ ràng là ba người bên mình chiếm hết ưu thế, rõ ràng là bên bọn họ nắm giữ lực lượng không chỉ gấp mười lần cả Phương Nguyên và Lạc Phi Linh công lại, rõ ràng là ba người bên mình không hề khinh địch, vào lúc cảm thấy không thích hợp liền lập tức xuất thủ toàn lực đối với Phương Nguyên, chỉ muốn tận hết mọi khả năng để trảm sát hắn, sao cuối cùng lại vẫn rơi vào tình trạng này?
Kiếm ý xâm nhập vào trong cơ thể, nàng ta cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo tới thấu xương.
Giống như có bông tuyết nhiều vô tận dung nhập vào trong nhục thân của mình, khiến cả người nàng ta lạnh toát, thần hồn cũng giống như bị đông cứng.
Thần thuật của mình vô song thì sao, mình nắm giữ bốn khôi lỗi lợi hại, thậm chí còn bao gồm một Trung Châu tiểu thánh Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng thế thì có ích lợi gì, hiện giờ bọn họ đều ở bên dưới, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, căn bản không cứu được mình...
- Cuối cùng vẫn vẫn để tên đệ tử hàn môn này...
Trong lòng nàng ta, sinh ra một suy nghĩ vô cùng tuyệt vọng.
...
- Ài...
Vào lúc Lữ Tâm Dao bị loại cảm xúc tuyệt vọng này bao phủ, bỗng nhiên trước người vang lên một tiếng cười lạnh.
Một tên mập cả người vàng óng ánh từ trong núi rừng phía trước chậm rãi đi ra, nhìn thì rất chậm, nhưng tốc độ bay múa của linh quang chung quanh so với tốc độ của hắn thì lại chậm như hoa nở, mà trong tay hắn còn nắm một nam tử cả người đầy vết máu, giống như một cái cọc chậm rãi xuất hiện trước người Lữ Tâm Dao.
Ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một mảng hỗn độn trong sân.
Sau đó thở dài một tiếng, nhẹ giọng mắng:
- Phế vật!
Ở trong mắt hắn, lúc này Lữ Tâm Dao đang bị một đạo kiếm quang cực kỳ sáng chém vào nhục thân, sinh cơ trên người cũng đang rút đi rất nhanh, thế là hắn liền nhíu mày, ném nam tử trong tay xuống, từng bước đi tới.
- Chẳng lẽ là...
Khóe mắt Lữ Tâm Dao lưu ý thấy một tia kim quang đó, trong lòng bỗng nhiên mừng như điên.
Nàng ta còn chưa ngẩng đầu nhìn người đó, liền cảm thấy có một bàn tay to vươn ra, tóm lấy cổ nàng ta rồi kéo về, ném ra sau người, sau đó người kia trực tiếp lao lên trước, chắn trước người nàng ta.
Cũng vào lúc này, đạo kiếm quang từ xa đánh đến của Phương Nguyên cũng hoàn toàn chém tới.
- Keng!
Đạo kiếm quang đó chém lên ngực tên mập, rạch ra một vết máu mờ mờ, dường như có huyết ý tràn ra, nhưng chỉ là như có như không, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, về phần kiếm ý giống như tuyết đó, lại không hình thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, hắn chỉ cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó cười lạnh lắc đầu, lại nhìn về phía trước.
Vừa nhìn một cái, tất nhiên lập tức thấy Phương Nguyên trong không trung, cùng với Vấn Cơ Sứ áo đay rách nát và Phụ Sơn Sứ lưng còng.
- Bất động như sơn, vạn vật quy tàng!
Hắn nhíu mày, hai tay chập lại, bấm một pháp ấn.
Theo tiếng hét của hắn vang lên, quanh người đột nhiên quang mang đại thịnh, trong hư không, vạn vật dường như đều bị hắn dẫn dắt, tất cả đều bay về phía hắn, nhục thân tàn phá của Vấn Cơ Sứ trong áo đay, cái đầu của Phụ Sơn Sứ bay trong không trung đều như có một bàn tay vô hình tóm lấy, sau đó thì lập tức được kéo tới trước người hắn.
Theo sát sau đó chính là kiếm ý tràn ngập cả nửa thiên không của Phương Nguyên, giống như thủy triều cuồn cuộn ập đến.
Kiếm ý vô biên này chính là Phương Nguyên khổ luyện mười năm ở Tuyết Nguyên mà thành, cực kỳ khủng bố, vừa tuôn ra, lập tức hóa tất cả những gì chạm phải ở xung quanh thành bột mịn, nhưng khi đến trước người hắn, lại không thể khiến hắn động đậy, chỉ đứng yên ở đó.
- Vù...
Giống như kiếm chém lên chuông đồng, tiếng vang réo rắt kéo dài không dứt.
Qua chừng nửa hơi thở, thanh âm này mới chậm rãi dừng lại.
Phương Nguyên ở trong không trung chậm rãi thu kiếm, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía người đó.
Tên mập thân hình cao lớn đó đang phất tay, quét đi hàn sương trên người.
Nhục thân màu vàng đồng, thậm chí tỏa ra một loại quang mang khó có thể hình dung, giống như từ hoàng kim đúc thành đứng trong hư không, Lữ Tâm Dao bị hắn chắn ở phía sau, nhục thân của Vấn Cơ Sứ áo đay thì bị hắn tóm trong chưởng trái, đầu của Phụ Sơn Sứ lưng còng thì bị hắn xách trong tay phải, quần áo trên người đã bị kiếm ý của mình chém cho rách tung tóe.
Nhưng phía dưới lớp quần áo rách nát đó, nhục thân lại bóng loáng như đồng, không có lấy một vết thương.
Vị Hắc Ám Sứ Giả thứ tư cuối cùng cũng chạy tới rồi!
Nhìn kim thân không có một vết thương của hắn, ánh mắt Phương Nguyên lúc này cũng từ từ trở nên nghiêm túc.
...
Tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương Sứ trong tứ đại Hắc Ám Sứ Giả, sắc mặt lúc này cũng âm trầm.