Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1284 - Chương 1284: Bất Động Minh Vương (2)

Chương 1284: Bất Động Minh Vương (2)
Hắn cầm Vấn Cơ Sứ áo đay trong tay trái lên nhìn nhìn, chỉ thấy đầu Vấn Cơ Sứ đã nứt toác, Nguyên Anh bị khuấy nát, hiện giờ đã không còn sinh cơ, triệt để thần tiêu đạo táng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thuận tay ném sang bên, dẫu sao cũng không cứu được nữa rồi.

Sau đó hắn nhìn đầu Phụ Sơn Sứ lưng còng trong tay phải, giơ tay lên móc một cái, trong cái đầu đó liền có một luồng thần quang màu đỏ bay ra, ở trong không trung hóa thành bộ dạng của Phụ Sơn Sứ lưng còng, run run rẩy rẩy, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

- Nhục thân của ngươi bị chém, Nguyên Anh bị thương, đừng nói là tấn thăng, tu vi cũng không giữ được rồi!

Tên mập lập tức đánh ra một đạo kim quang, rót vào trong thần hồn của Phụ Sơn Sứ lưng còng, khiến thần hồn của hắn trở nên ngưng thực, sau đó thản nhiên nói:

- Trận chiến này vẫn dùng được ngươi, về phần sau này, nghĩ biện pháp tu thành Quỷ Anh, có thể sống được thêm năm nào hay năm đó!

- Ta hận...

Phụ Sơn Sứ lưng còng không ngừng kêu rên, tuyệt vọng khiến người ta sợ hãi.

Vốn là Thần Anh cao cao tại thượng, thậm chí được sự giúp đỡ của Hắc Ám Chi Chủ, có khả năng chạm đến cánh cửa Hóa Thần.

... Nhưng hiện giờ, không ngờ chỉ có thể dùng thân phận Quỷ Anh để sống sót?

Trừ phi tự mình trải qua, còn đâu không ai có thể minh bạch sự tuyệt vọng, phẫn nộ và sợ hãi của hắn lúc này!

Tên mập không biết có thể lý giải hay không, hắn chỉ làm điều mà mình nên làm, sau đó xoay người nhìn Lữ Tâm Dao.

Nàng ta cũng đã trọng thương, tạng phủ đều bị kiếm ý trùng kích, thương thế đáng sợ, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Nguyên Anh, loại thương tích này đối với bọn họ mà nói, từ từ điều dưỡng, vẫn có hy vọng phục hồi, chỉ là võ pháp sẽ chịu ảnh hưởng mà thôi, nhưng võ pháp của nàng ta vốn cũng không được tốt lắm.

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu hơn một chút.

Ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt lộ ra vẻ bội phục:

- Không ngờ lại khiến bọn họ bị thương tới như vậy, ngươi làm như thế nào?

Sắc mặt Phương Nguyên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, không trả lời, lại nhìn sang bên cạnh hắn.

Hắn tất nhiên cũng nhìn thấy nam tử cả người đều là máu bị tên mập ném sang bên, ánh mắt hơi biến đổi, lại bị hắn cường hành áp chế, thanh âm cố gắng vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Những người đó thì sao, bọn họ thì thế nào?

Tên mập ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Vì sao không hỏi hắn?

Nam tử bị hắn ném sang bên, cả người đều là máu, tốn khí lực cự lớn mới ngẩng được đầu lên, mặt hắn đầy râu, đã mù một bên mắt, xương cốt toàn thân cũng không biết gãy mất bao nhiêu, khi ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên lại cười khổ, thanh âm rất yếu, nói:

- Lão Phương à lão Phương, ngươi đúng là... An bài cho chúng ta một nhiệm vụ tốt.

Khi nói, hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi, ho khan kịch liệt một lúc, mới tiếp tục nói, thanh âm rất trầm thấp:

- Chết hết rồi, Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử... Đều bị tên mập chết tiệt này bóp chết...

- Ta cũng không biết vì sao hắn vẫn giữ mạng ta lại.

Người còn sống này tất nhiên chính là Tống Long Chúc, hắn hoàn toàn đã không còn vẻ cợt nhả lúc trước, ngược lại lộ ra vẻ mỏi mệt, nản lòng vô tận:

- Chúng ta đã làm được chuyện mà ngươi nói, giữ người phía sau lại, cũng giết hết bọn họ. Nhưng ai ngờ, tên mập này lại tụt lại sau cùng, cứ vậy đánh đến.

- Lão Tống ta nhìn nhầm họ rồi.

- Những thế gia tử đó cũng rất có gan, không một ai trốn tránh, đều lao lên.

- Bọn họ bố trí cạm bẫy, vận dụng thần thông gia truyền, trảm sát sạch sẽ ba mươi sáu yêu loại phía sau, không để cho bất kỳ một ai sống sót, giải quyết được chuyện ngươi nói, cho tới khi tên mập này xuất hiện... Chúng ta đấu không lại hắn, nhưng những thế gia tử đó không có một ai sợ hãi, cho dù họ họ lúc ấy cũng trọng thương, nhưng vẫn xông lên.

Tống Long Chúc buồn bã nói xong, lại ho khan kịch liệt, trong thanh âm bỗng nhiên mang theo chút nức nở:

- Nhưng lão Tống ta cũng có gan, ta không phải không xông lên, ngươi đã giết hết họ, vì sao còn giữ ta lại, ngươi giữ cái mạng chó của ta lại làm gì?

- Đây là thói quen của ta.

Tên mập lúc này mới cười nhạt, lên tiếng:

- Ta bình thường giết người, đều sẽ lưu lại một người sống, bởi vì chỉ có để lại người sống, mới có người kể lại chuyện ta giết người cho người khác nghe, khiến ta không phải là tạo sát nghiệt vô cớ!

- Chứng kiến... Chứng kiến...

Tống Long Chúc giống như khóc lại giống như cười, ra sức giãy dụa, muốn đứng dậy.

Nhưng hắn vẫn thất bại, lúc này một thân thương thế của hắn đã nặng tới khó có thể hình dung, cả người cơ hồ đã bị phế bỏ.

Mà Phương Nguyên lúc này cũng trầm mặc.

Chết hết rồi à?

Nghe Tống Long Chúc nói vậy, Phương Nguyên cũng lập tức trầm mặc.

Cảm giác áp lực trong lòng cực lớn, lại không biết nên đáp lại thế nào.

Người của đội bốn không khiến mình thất vọng, bọn họ đã làm được như theo an bài của mình.

Phe Hắc Ám Chi Chủ, trừ Tứ Đại Sứ Giảra, còn có bốn mươi năm mươi cấp dưới.

Trên trình độ nào đó cũng tương đương với ba vị đội trưởng ở phe Tiên Minh của bọn họ, mỗi người dẫn theo hơn mười đồng bạn tiến vào. Từ thực lực của những thuộc hạ này cho thấy, cũng có cao có thấp, không có thủ đoạn quỷ dị như Hắc Ám Sứ. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, mỗi người đều có trọng dụng. Chính bởi vì Phương Nguyên ý thức được sự đáng sợ của những người đó, mới đặc biệt phái đội bốn do Tống Long Chúc làm đội trưởng đi bọc đánh.

Mà bọn họ cũng đã thực sự làm được, trừ mười thuộc hạ đi theo ba vị sứ giả tới đầu tiên ra, các thuộc hạ còn lại đều không thấy đâu.
Bình Luận (0)
Comment