Chương 1285: Cùng lao lên đi (1)
Rất có thể bọn họ đã bị chặn đường, sau đó trảm sát. Cộng với bảy tám đại yêu bị mình trảm sát, nhóm người của Hắc Ám Chi Chủ đã tử thương hơn nửa. Hiện tại so sánh thế lực hai bên, bọn họ đã không còn nhiều ưu thế.
Nhưng bất kể là như thế nào, cái giá mà bên mình phải trả cũng rất lớn.
Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử, Cửu Thánh Đường Đạo Tử, đều là thiên kiêu nổi danh Trung Châu, Tần gia Đạo Tử là Bát Kiệt trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, Lục gia Đạo Tử cũng nằm trong Bát Kiệt, Cửu Thánh Đường Đạo Tử thực lực cũng không thua gì hai người bọn họ...
Hiện giờ đều chết rồi!
Tuy trước đó, Phương Nguyên cũng không có hảo cảm đối với bọn họ, nhưng lúc này áp lực trong lòng cũng rất lớn!
- Ta đến chậm rồi, các ngươi đi quá nhanh!
Mà khi Phương Nguyên trầm mặc, trong lòng tràn ngập áp lực, tên mập đó, hoặc là nói Bất Động Minh Vương, đệ nhị sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ lúc này đang thản nhiên nhìn lướt qua Lữ Tâm Dao, Phụ Sơn Sứ, cùng với đám khôi lỗi dưới tay họ, thản nhiên nói:
- Kẻ ra chúng ta vẫn thiệt rồi, vốn ta tưởng rằng trảm sát mấy tên gia hỏa không biết tự lượng sức mình ở phái sau, coi như cũng thu hồi tiền vốn ba mươi sáu Yêu Cương bị giết, không ngờ các ngươi ở đây lại thua lỗ nhiều như vậy.
Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng nhìn nhau, đều trầm mặc không nói gì.
Tất nhiên bọn họ cũng biết chiến dịch này bọn họ làm không được đẹp.
Dù sao ba sứ giả và mười đại yêu cùng tới, trong tay còn có đại sát khí như một trăm lẻ tám đạo Tinh Túc Kỳ, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, mười thần thi, nghênh đón lại chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Kết quả sau một hồi ác chiến, không ngờ bị bọn họ liên tiếp trảm sát bảy tám vị Yêu Tướng, cuối cùng Phương Nguyên một kiếm bay lên không, còn muốn chém nàng ta trọng thương, Phụ Sơn Sứ bị chém thành Quỷ tu, Vấn Cơ Sứ áo đay thì trực tiếp thần hồn tiêu tán.
Bất kể là như thế nào, quả thật vẫn là lỗ vốn!
Đương nhiên, mấu chốt hơn là, hiện giờ đã hơn một tiếng trôi qua, bọn họ thậm chí vẫn chưa tiếp cận được Tam Thốn Linh Sơn đang bị phong ấn, nói cách khác, chiến dịch này họ đấu tới hiện tại, kỳ thật chưa chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhớ tới lúc vừa gặp, còn tưởng rằng Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không biết tự lượng sức mình, trong lòng lại vừa phẫn nộ vừa xấu hổ!
- Tiếp theo nên làm gì, xin Minh Vương nói cho!
Lữ Tâm Dao nuốt vào mấy viên đan dược, miễn cưỡng khống chế vết thương trên người, sắc mặt càng trắng bệch, nói với Bất Động Minh Vương.
- Còn có thể làm gì nữa?
Bất Động Minh Vương đó dáng người khôi ngô, một thân màu vàng đồng dữ tợn, nhưng lời nói ra lại rất nhỏ nhẹ, thanh âm hơi bén nhọn, hắn thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ còn lại từng này người, bọn họ cũng vậy, hiện giờ mọi người đã đánh thẳng mặt, có giở mưu kế gì cũng vô nghĩa, dứt khoát trực tiếp động thủ đi, giết bọn họ, sau đó khống chế Tam Thốn Linh Sơn!
Nghe Bất Động Minh Vương nói vậy, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ lưng còng đều hơi trầm mặc.
Sắc mặt lúc này cũng lộ ra vẻ âm trầm.
Hai người không nói gì nữa, Lữ Tâm Dao vừa rồi đã nôn ra máu, lúc này môi đỏ rực, ánh mắt nàng ta vô cùng oán độc, nhẹ nhàng lau môi hồng, lúc này phía dưới, Vương Trụ và ba vị hộ đạo lão tổ lập tức tinh thần chấn động, một thân chiến ý đề thăng hừng hực, bay tới trước người nàng ta, khí thế của năm người đan vào nhau, giống như mây đen cuồn cuộn không ngừng.
Mà Phụ Sơn Sứ lưng còng thì ngay cả nhục thân cũng không có, chỉ còn một đạo Nguyên Anh, lúc này tất nhiên càng bi phẫn hơn, gầm khẽ một tiếng, trên người tỏa ra hơn mười đạo hồng mang, mỗi một đạo đều nối liền với một khối thần thi, lại khiến cho mười khối thần thi đó cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt khô khan, ánh mắt trống rỗng, nhưng trong minh minh, lại có một cỗ yêu tà lạnh lùng nhìn về phía trước.
Chung quanh bọn họ, ba Yêu Tướng còn lại cũng thôi động một thân yêu lực, nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ oán hận.
Chiến dịch này đến hiện tại vẫn chưa phân thắng bại, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Yêu vực là chịu thiệt nhất.
Hiện giờ Yêu vực để biểu hiện thành ý với Hắc Ám Chi Chủ, có thể nói là bỏ hết vốn liếng, phái ra ước chừng ba mươi sáu Yêu Cương, cùng với mười đại yêu cùng vào Long Tích giúp đỡ bốn vị Hắc Ám Sứ Giả, nhưng hiện giờ, ngay cả Tam Thốn Linh Sơn cũng chưa đụng tới, đã bị trảm sát chỉ còn ba người bọn họ, bất kể là như thế nào cũng khiến trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà muốn hóa giải sự sợ hãi này, đương nhiên chỉ có trảm sát toàn bộ thiên kiêu của Tiên Minh!
Mà Phương Nguyên trong không trung đã nhận ra sát cơ của bọn họ đột nhiên nổi lên, ánh mắt nghiêm lại, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, bên cạnh hắn, Lạc Phi Linh nhảy lên trời cao, tay cầm chủy thủ màu đỏ, cảnh giác nhìn bọn họ.
- Dù sao Vấn Cơ Sứ cũng là ta dẫn vào, ngươi giết hắn, ta phải báo thù cho hắn!
Bất Động Minh Vương đã nhận ra chiến ý của Phương Nguyên, tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
- Ta cũng phải báo thù cho đồng bạn đã chết!
Phương Nguyên ánh nghênh đón ánh mắt của hắn, nghiêm túc trả lời.
- Nhưng ngươi không báo được thù đâu!
Tên mập nhìn hắn, cười cười, nói:
- Hơn nữa chuyện đã đến nước này, Tiên Minh vốn đã thua rồi, những lão gia hỏa đó không phải muốn có thêm hai mươi năm để đám tiểu bối các ngươi có thời gian quật khởi, có thể cáng đáng một mặt. Nhưng Thiên Nguyên ít nhất đã tổn thất ba thành thiên kiêu, đừng nói là hai mươi năm, dù hai trăm năm cũng chưa chắc đã có thể trưởng thành.