Chương 1286: Cùng lao lên đi (2)
- Cho nên Tiên Minh đã thua rồi, có thể đoán được là, tiếp theo, bọn họ sẽ còn thua thảm hơn...
Nghe những lời ôn hòa nhỏ nhẹ của hắn, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị một ngọn núi đè lên.
Nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nói:
- Bất kể là như thế nào, nếu đã vào Long Tích, nhiệm vụ này vẫn phải tiếp tục hoàn thành!
Tên mập lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khi hắn nói đến đây, chậm rãi tiến về phía trước, thân thể hắn béo tốt, giống như đúc từ vàng, khiến người ta vừa nhìn một cái, liền cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng vừa động, lại quả thực không phải chỉ nặng nề như trong tưởng tượng, mà giống như ngay cả thiên địa cũng rung chuyển theo, mà sau khi bước ra một bước, tên mập cười nhạt, kéo áo xám trên người xuống.
Áo xám đó vừa rồi đã bị kiếm khí của Phương Nguyên chém cho rách nát.
Sau đó sau lưng tên mập lộ ra một vết sẹo hình rồng!
- Ngươi cũng không cản được chúng ta!
Hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói ra một câu như vậy, sau đó hai tay chập lại, hóa thành một đạo pháp ấn.
- Gừ...
Theo pháp ấn này được kết ra, vết sẹo hình rồng sau lưng hắn bỗng nhiên giống như sống dậy.
Dường như lờ mờ có tiếng rồng ngâm vang lên!
Mà theo tiếng rồng ngâm này vang vọng bốn phương tám hướng, chung quanh bỗng nhiên vang lên những tiếng hô đáng sợ, một lúc sau, chỉ thấy hư không phong vân biến ảo, núi đá cây cối đổ sập, từng đám di chủng giống như lũ bất ngờ lao về phía bọn họ.
Nhất là phía trước mỗi một đàn di chủng, không ngờ đều là một con quái vật vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn bộ dạng của quái vật này, không biết đã trưởng thành bao nhiêu năm trong Long Tích, chịu ảnh hưởng sâu đậm của Long Hồn, đạt tới cấp bậc cấp bậc long chủng, thực lực có thể so với thần thú, hơn nữa mỗi một con đều không kém gì thằn lằn màu bạc mà bọn Phương Nguyên đã gặp, e là tất cả long chủng mạnh nhất trong Long Tích này đều bị hắn triệu hoán tới, hung thế đó quả thực là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Đi thôi!
Bất Động Minh Vương cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng giơ tay chỉ một cái.
Đám long chủng kia giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt lao về phía Tam Thốn Linh Sơn.
- Hiện tại ngươi đã hiểu vì sao không ngăn được chúng ta rồi chứ?
Bất Động Minh Vương quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng cười nói:
- Bởi vì nơi này vốn chính là một nửa sân nhà của ta!
Phương Nguyên hơi biến sắc, quay đầu nhìn.
Năm con long chủng đều hung uy cuồn cuộn.
Một con là cự ngạc (cá sấu) sau lưng mọc đầy gai xương, một con là cự ưng bay trong không trung, cả người đỏ đậm, phủ kín huyết văn, một con là thương lang (sói xanh) đỉnh đầu có một sừng, một con là lợn rừng trên người cõng mai rùa cực dày, còn có một con không ngờ là một con giun toàn thân kín vảy, đều dẫn theo một đám di chủng đầy khắp núi đồi, giống như năm đại quân.
Chúng từ năm phương hướng công tới, đồng loạt lao đến Tam Thốn Linh Sơn, hung thế khó cản.
Nhưng khi chúng đến cách vị trí Tam Thốn Linh Sơn mười dặm, chung quanh sơn cốc đó liền có kiếm quang và pháp bảo vô tận tỏa ra, chắc là hai độ nhân mã phụ trách phòng thủ ở đó lúc này đã bắt đầu chém giết...
Chỉ là... Dưới thế công của long chủng khủng bố, bọn họ có thể ngăn cản được không, có thể ngăn cản được bao lâu, thực sự khó mà biết được!
- Phương Nguyên sư huynh.
Sắc mặt Lạc Phi Linh hơi tái đi, gọi khẽ một tiếng.
Phương Nguyên hơi gật đầu, không thử quay về, chỉ thấp giọng nói:
- Ai nấy có trách nhiệm của riêng mình.
Nói xong ánh mắt đảo qua mọi người chung quanh, thanh âm có chút lạnh lẽo:
- Nhiệm vụ của bọn họ, chính là bất kể thế nào cũng phải ngăn cản đám long chủng đó, mà nhiệm vụ của chúng ta chính là có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu những người còn ở lại nơi này.
Mặt Lạc Phi Linh có chút tái nhợt, gật đầu, nói:
- Vậy... có chủ ý gì không?
Phương Nguyên lắc đầu:
- Chẳng có chủ ý gì cả, cố làm hết sức thôi!
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt hắn ngưng trọng chưa từng có, một thân khí cơ cuồn cuộn, sát khí như cầu vồng, phủ kín nửa thiên không, trong tay nắm chặt tà kiếm, thanh âm lạnh lùng hét lớn:
- Đám yêu ma quỷ quái, cùng lao hết lên đi, cứ xem ta có lui về phía sau nửa bước hay không?
Sơn cốc chỗ Tam Thốn Linh Sơn, đám người Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn đang tập trung tinh lực, tiến hành phong ấn rất nhanh.
Đây là một quá trình cực kỳ phức tạp mà huyền ảo, mấy người bọn họ đều tập trung tất cả tinh lực, không dám có chút lơ là, mà việc người khác phải làm chính là không để bọn họ phải chịu quấy rầy, đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt, đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân đều canh giữ ở ngoài Tam Thốn Linh Sơn, chiến ý hừng hực, tâm thần trầm trọng, thần kinh căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng.
Không khí rất áp lực, các tu sĩ tựa hồ sợ quấy rầy đám người Ban Phi Diên đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, càng sợ quấy nhiễu tồn tại nào đó trong Long Tích, chọc họ tập kích mình, cơ hồ là thở mạnh cũng không dám, khiến chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Phía đông nam, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa và tiếng gào thét thê lương.
Mỗi lần vang lên một tiếng gao như vậy, tâm thần các tu sĩ trong sân đều run lên, chờ đợi một cách lo lắng và bức thiết.
Một canh giờ đầu trôi qua, bọn họ liền cảm thấy phương hướng phía đông có yêu vân di động, có ma đầu mạnh mẽ vô biên chạy tới, khi đó đã chuẩn bị tử chiến một hồi, nhưng bọn họ không ngờ, thanh âm đấu pháp bên kia vô cùng kinh thiên động địa, khiến người ta kinh hãi, nhưng hiện giờ đã qua hơn một tiếng, không ngờ vẫn không có bất kỳ một ai xông tới trước mặt họ.