Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1287 - Chương 1287: Chiến Thế Đã Nổi Lên (1)

Chương 1287: Chiến thế đã nổi lên (1)
Trong lòng bọn họ sao còn không rõ, đây là vì có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh canh giữ ở phía trước?

Lúc Phương Nguyên ban bố mệnh lệnh, cũng không được phép nghi ngờ, kỷ luật nghiêm minh, nhưng hắn khiến các tu sĩ đều chuẩn bị trước tâm lý chịu chết, lại không thực sự bắt bọn họ đi liều mạng, mà chính bản thân hắn lại liều mạng trước, nghe tiếng động ầm ầm từ phía đông nam truyền đến, lại nhìn mây đen dầy đặc cả nửa thiên không, cùng với quang mang thần thông chói lòa, các tu sĩ càng cảm thấy áp lực trong lòng lớn hơn.

Hai người này không ngờ thực sự cầm chân đối phương được lâu như vậy?

Phải biết rằng đó chính là Hắc Ám Sứ Giả...

Chính là những người này, ở trong Long Tích tổ điện suýt nữa một lưới bắt hết bọn họ!

Mà hiện giờ, bọn họ không ngờ đều bị hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ngăn lại, nửa bước cũng không thể tới gần?

Cho dù là tưởng tượng, cũng có thể tưởng tượng được loại áp lực khủng bố này, trong lòng các tu sĩ giống như bị đè một ngọn núi lớn, không biết có bao nhiêu người lúc này đang hận không thể nhiệt huyết xộc lên đầu, tiến lên tương trợ hai người bọn họ, nhưng dù sao lúc trước đã có nghiêm lệnh của Phương Nguyên, lúc này chỉ có thể phòng thủ tại chỗ, trong lòng nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, chờ thế cục tiếp theo thay đổi.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong lòng bọn họ còn bị hành hạ hơn là lên chiến trường.

Nhưng cũng may, đám người Ban Phi Diên và Lý Hồng Kiêu phong ấn cực nhanh, qua mỗi một giây, cách thành công phong ấn lại gần thêm một bước!

Ầm!

Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc loại cảm giác áp lực trong sân đạt tới cực điểm, đột nhiên trong thiên địa có một tiếng rồng ngâm vang lên, mà theo đó là một loại tiếng động phô thiên cái địa, chấn động lòng người.

- Đó là...

Có người kinh hô thành tiếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy, núi cao xa xa như muốn đổ sập, rừng rậm bị hất lên, thú ảnh mạnh mẽ vô biên xuất hiện, giống như thủy triều xông tới phương hướng bọn họ, từng đạo hung uy khiến người ta kinh hãi không thôi, giống như đại địa cũng chấn động, trong không trung, các tu sĩ am hiểu thần thông nhìn được xa hơn, lúc này đã trực tiếp biến sắc, trầm giọng hét lớn:

- Có địch tập!

- Phía tây có cự ngạc...

- Phía nam có cự ưng...

- Phía bắc có thương lang...

- Phía tây bắc mặt đất lay động, có long chủng ẩn hiện...

Từng tiếng kêu to mang theo sự sợ hãi vang vọng xung quanh.

Giống như chỉ một thoáng, hung hiểm vốn không hề lan tới nơi này, nhưng trong chốc lát lại ập tới rất nhiều, cảm nhận được hung khí mạnh mẽ vô biên, cũng nghe thấy, nhìn thấy vô số di chủng đang lao tới, các tu sĩ các tu sĩ lập tức trở nên khẩn trương, nhiệt huyết sôi trào, chảy khắp toàn thân, binh khí đã sớm đói khát đến bắt đầu kêu to, lập tức được nắm chặt trong tay.

- Long chủng có nhiều tới mấy cũng không thể để chúng vượt qua Lôi Trì nửa bước!

Đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân, thường ngày trông rất ôn nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song, khi nói chuyện cũng rủ rỉ nhỏ nhẹ, quả thực khiến người ta không phân biệt ra được nam nữ, nhưng lúc này, hắn lại biểu hiện ra khí phách nam nhi không tầm thường, sắc mặt âm trầm như tuyết, thậm chí trở nên có chút dữ tợn, bỗng dưng hét lớn một tiếng, tay bấm pháp ấn, quanh người tỏa ra ánh sáng ngọc mông lung, trực tiếp trấn áp trong hư không.

Ầm ầm ầm!

Theo ánh sáng ngọc đó tỏa ra, trong hư không xung quanh bỗng nhiên xuất hiện những bức tường màu xanh nhạt, di chủng giống như dời núi lấp biển đang lao tới, vốn trước người không có gì, bỗng nhiên lại như va phải vách tường, không tiến lên được nữa, di chủng phía sau giẫm đạp di chủng phía trước, trong hỗn loạn trực tiếp bị giày xéo thành thịt nát.

Mạnh Khởi ở phía khác thì hai tay trực tiếp ấn xuống dưới, hai đạo linh quang màu vàng đất chui vào mặt đất, đại địa ở trước người hắn nhấp nhô, giống như có hồ nước tự nhiên, tất cả di chủng xông tới lại bị rơi vào đại địa, sau đó thì bị xay nát.

Mà hai người Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu tất nhiên cũng không dám chậm trễ.

Một người dùng pháp lực thôi động chuông bạc trong tay, lập tức có thanh âm bén nhọn vang vọng trong hư không, như đao như kiếm, vừa đâm nhục thân lại trảm thần hồn, pháp bảo chuông bạc này khi chống lại tu sĩ cùng cấp, kỳ thật cũng không tính là chiến tiện nghi, nhưng hiện giờ trong hỗn chiến với di chủng vô biên, không ngờ có được hiệu quả thần kỳ, tiếng chuông nhiếp hồn, phi kiếm dường như cũng phủ kín cả khu vực, bức cho cả đống di chủng như phát điên.

Về phần Phong Lương Quỷ Tu, lúc này lại không thấy đâu.

Chỉ có thể nhìn thấy trong đàn di chủng có một cái bóng bay trái bay phải, đi tới đâu, di chủng ở đó liền ngã rạp từng mảng, lặng lẽ bị hút khô khí huyết, chỉ còn một đống xương nằm rải rác trên mặt đất.

Tiểu đội của bọn họ đều là người am hiểu thần thông, thích hợp viễn công, Phương Nguyên bố trí họ ở ngoại vi, vốn là để bọn họ ngăn cản hung hiểm ở xa xa, lúc này vừa giao thủ với di chủng, cũng lập tức thể hiện ra hiệu quả thần kỳ.

Di chủng công tới như thủy triều, nhưng lại bị bọn họ cản ở ngoại vi, không thể xông lên trước!

Chỉ có điều, di chủng dù sao cũng rất nhiều, vẫn thỉnh thoảng có một ít lọt vào, điên cuồng lao về phía Tam Thốn Linh Sơn, nhưng còn chưa đi được mấy bước, trên đỉnh đầu, một đạo ngân thương đâm xuống, găm chúng dưới đất, tiểu đội số hai do Vi Long Tuyệt dẫn đầu đều là người am hiểu võ pháp, sớm đã chờ tới bực mình.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo hộ những người đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, làm sao có thể để những dị chủng này quấy rầy họ.
Bình Luận (0)
Comment