Chương 1288: Chiến thế đã nổi lên (2)
Lúc này bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thân hình bay quanh sơn cốc nho nhỏ, trảm sát tất cả di chủng lọt vào!
Nhưng từ rất xa nhìn thấy một màn này, dưới lòng đất và trên không trung có năm con long chủng thực lực rõ ràng mạnh hơn di chủng khác rất nhiều, thậm chí còn có cả linh trí nhao nhao chạy tới, nhưng lại không vội vã vồ lên, lúc này đứng ở xa xa, trong mắt lộ hận ý, con cự ngạc đó ngửa mặt lên trời thét dài, đuôi sắt hung hăng quét tới.
- Ầm!
Hứa Ngọc Nhân cắn răng đón đỡ, thi triển thần thông ngăn lại.
Va chạm với cự lực này, hắn cũng không nhịn được mà lui về phía sau một bước, sắc mặt lúc này trở nên trắng bệch.
Nhưng cũng chỉ là lui một bước mà thôi, vẫn cố gắng canh giữ trong không trung, tiếp tục trấn áp một phương hư không.
Ngay sau đó, cự ưng trên người phủ kín huyết văn, thương lang đỉnh đầu mọc một sừng liên tiếp xuất thủ, tạo thành áp lực cực lớn cho các tu sĩ đội ba, tương ứng, di chủng chung quanh đột nhiên hung thế tăng vọt, tốc độ nhanh hơn, cũng hung hiểm hơn, từng đàn từng đàn ùa tới, giống như hồng thủy, không ngừng trùng kích phòng tuyến của bọn họ.
- Hứa mỹ nhân, thả thêm một số vào đi, chúng ta chịu được!
Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt quan sát thế cục, trầm giọng hô to về phía không trung.
Dù sao trận chiến này của bọn họ cũng không phải cần giết sạch di chủng, mà là bảo vệ những người phong ấn Tam Thốn Linh Sơn ở trong cùng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian chống đỡ càng lâu càng tốt, bởi vậy hắn cũng lo đội ba ở ngoại vi phải chịu áp lực quá lớn, ngược lại sụp đổ trước, cố ý muốn chia xẻ áp lực, như vậy, mới có khả năng chống đỡ được dưới sự trùng kích của rất nhiều di chủng.
- Ngươi mới là mỹ nhân, cả nhà ngươi đều là mỹ nhân!
Hứa Ngọc Nhân nghe vậy, hoàn toàn không còn phong độ, tức tới há miệng chửi to, nhưng vẫn đánh ra một đạo thần niệm.
Thế là tu sĩ đội ba canh giữ ở ngoại vi không cầu chống đỡ tất cả di chủng, chỉ liều mạng đề thăng uy lực thần thông, tận hết khả năng trảm sát thêm di chủng trước mắt, nhưng nếu có bỏ sót thì giao cho đội hai giải quyết!
- Mắng người còn đẹp hơn, chẳng trách ai cũng khen ngươi là Côn Luân Sơn đệ nhất mỹ nhân.
Vi Long Tuyệt bình thường trầm mặc ít lời, lúc này không ngờ cũng trở nên lắm mồm, có điều trên tay lại rất nghiêm túc, hai đạo ngân thương vung thành hai con ngân long, giảo sát tất cả di chủng xông tới, thậm chí còn cố ý gẩy thi hài di chủng lên, đặt ở chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, dần dần hóa thành một bức tường cao, dùng để chống đỡ di chủng khác xông vào bên trong.
- Những tiểu bối này, bản sự đều lớn như vậy à?
Công Dương Lý của đội hai nhìn một màn Vi Long Tuyệt đại khai sát giới, thở dài một tiếng, phun ra một ngụm tử khí, hắn vốn là một trong những người có thực lực cao nhất trong những người tiến vào Long Tích lần này, cũng là tu vi Tôn Nguyên Anh, chỉ là gia tộc thế nhỏ, mới không thể thể hiện tài năng mà thôi, nhưng cũng rất được người khác tôn trọng, lúc này vừa ra tay, lập tức lộ ra khí phách bất phàm.
Phàm là di chủng lọt vào, đều bị một hơi này của hắn hóa thành xương mủ, ở một phía khác, Trình Tiên Hà vung ngân tiên, thế như sông dài, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, đóng băng tất cả những xương mủ đó, lại hóa thành một bức tường cao!
Càng đánh càng giết thì tường càng cao, cuối cùng đã ngăn cản thế công của các di chủng.
Nhưng nhìn thấy mấy con long chủng đó vẫn đang tìm kiếm cơ hội, chưa thực sự xuất thủ, áp lực trong lòng cũng vô cùng lớn.
Nhất là cho tới hiện tại, bốn Hắc Ám Sứ Giả vẫn chưa hiện thân, càng khiến họ cảm thấy trong lòng như bị một ngọn núi lớn đè ép, không nhịn được mà nhìn về phía đông nam, không biết Phương Nguyên ở nơi đó thế nào rồi, cũng không biết hắn có thể chống đỡ được tới khi nào.
Tình thế lần này trầm trọng như vậy, thật sự có thể kháng cự được sao?
- Giết...
Lúc này, Phương Nguyên đã lại đại chiến với đám người Hắc Ám Sứ Giả.
Thế cục đã tới nước này, tất nhiên không có gì để nói.
Phụ Sơn Sứ bị một kiếm của Phương Nguyên chém đi nhục thân, cũng chẳng khác nào chém đứt con đường tu hành của hắn, hại hắn từ Thần Anh tiền đồ vô lượng thành kẻ đáng thương chỉ có thể tu luyện Quỷ Anh, không chỉ vô vọng với đại đạo, thậm chí sau này có thể giữ được địa vị hiện tại hay không cũng khó nói, bởi vậy trong lòng hận Phương Nguyên nhất, cũng là người đầu tiên hét lớn, liều mạng thôi động mười thần thi bên cạnh, những thế gia tử kiêu quý lúc sinh tiền này ai nấy đều tà khí tỏa ra bốn phía, giết về phía trước, thần thông trong tay càn quét một mảng hư không!
Ưu thế của những Hắc Ám Sứ Giả chính là ở đây, nếu người ngoài bị trọng thương cỡ này, vậy thì chẳng khác nào bị phế đi, nhưng đối với bọn họ mà nói, một thân thực lực không phải là sở trường, tuy nhục thân bị phế, nhưng chỉ cần Nguyên Anh vẫn còn, có thể điều khiển thần thi, bởi vậy từ ngoài mặt cho thấy, lực lượng mà hắn có thể sử dụng, thậm chí có thể nói là không hề bị ảnh hưởng!
Chỉ có điều, dù sao vừa ăn phải một quả đắng như vậy, hắn có hận Phương Nguyên tới mấy cũng vẫn bị một kiếm kinh người đó khiến cho sợ tới vỡ mật, tuyệt đối không dám xông lên phía trước, đứng sát bên cạnh Bất Động Minh Vương, tùy thời chuẩn bị chạy thoát thân.
Mà ở một phía khác, Lữ Tâm Dao cũng lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Không cần nàng ta tự mình phân phó gì, Vương Trụ đã tay cầm trường thương bọc trong lửa tím, ầm ầm càn quét hư không, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Hắn là người chinh chiến lâu năm ở Ma Biên, trong tay có binh khí và không có binh khí, thực lực phát huy ra quả thực là không giống nhau.