Chương 1294: Bất Động Minh Vương? (2)
- Vậy cứ thử xem!
Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ quát khẽ, sau đó tốc độ nhanh hơn!
Trong một thoáng đó, thân hình hắn xuất hiện hư ảnh rất dài, đó là bởi vì thân pháp của hắn quá nhanh, mỗi lần biến ảo giống như để lại một cái bóng trong hư không, mà trong loại biến ảo này, một thân kiếm ý của hắn cũng càng lúc càng mạnh, giống như tuyết lớn mờ mịt, mà trong tuyết lớn này lại đột nhiên có kiếm quang vô cùng chói mắt gào thét mà đến, chém thẳng tới trước người tên mập.
Sau khi kiếm quang đi qua, trong hư không xuất hiện một vệt đen thẳng tắp, giống như bị một kiếm này chém thành hai nửa!
Nhanh tới khó có thể hình dung, sắc bén khó có thể diễn tả!
Kiếm đạo của Phương Nguyên hiện giờ đã đột phá phạm trù kiếm ý, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, một kiếm này thi triển ra, rất ít người ở cảnh giới Nguyên Anh có thể tránh được, càng đừng nói tới tên mập này...
... Hắn ngay cả tránh cũng không thèm tránh!
- Keng!
Một kiếm này trực tiếp chém lên ngực hắn!
Kiếm ý lạnh lẽo ùa ra hai bên, sau đó chỉ thấy trước ngực tên mập này không ngờ kim quang đại thịnh, giống như thực chất, hoàn toàn ngăn cản lực đạo của một kiếm này, không ngờ thực sự không gây thương tổn tới nhục thân hắn mảy may.
- Ta nói kiếm của ngươi không thể làm ta bị thương rồi mà!
Tên mập cúi xuống nhìn Phương Nguyên.
Ánh mắt Phương Nguyên nghiêm lại, không nói hai lời, đột nhiên thu người hồi kiếm, kiếm quang vẽ ra một vòng tròn cực lớn ở sau người, sau đó chém ra một hình cung chói mắt, trên thân kiếm, vô số tà linh bay lên, khiến cho trên thân kiếm lực lượng tăng vọt, mang theo một loại lực lượng cuồng bạo khó có thể hình dung, lại một lần nữa hung hăng chém lên ngực tên mập!
- Keng!
Trước người tên mập kim quang mãnh liệt, vẫn đón đỡ một kiếm này, không hề động đậy, không hề tổn hại!
- Tới lượt ta rồi!
Trên mặt tên mập lộ ra một tia lãnh ý, nhìn Phương Nguyên, cười lạnh lùng.
Khi nói, hắn bỗng nhiên đánh tới một quyền!
Ầm!
Một quyền đó như lôi điện, dường như đâm thủng hư không, đánh tới trước mặt Phương Nguyên.
Một quyền đó vô cùng hung ác điên cuồng, như muốn đánh xuyên thiên địa!
Nhìn quyền đầu trở nên càng lúc càng lớn ở trước mắt mình, Phương Nguyên vốn nên lướt rồi sau để tránh quyền phong, mà tên mập này cũng đã thầm vận pháp lực, chuẩn bị đuổi theo, đối với người dùng kiếm như Phương Nguyên, hắn thật sự đã gặp rất nhiều, cũng dùng một chiêu đơn giản mà hữu lực như vậy để giải quyết rất nhiều đối thủ, bởi vậy lúc này đã thành thói quen rồi.
Nhưng Phương Nguyên không lui lại, hắn chỉ nghiêng đầu.
Ầm một tiếng, một quyền đó đánh xượt qua mang tai hắn, kình phong phần phật, chấn cho màng tai hắn đau nhói.
Mà bản thân hắn thì mượn cơ hội này, đột nhiên thân kiếm kêu vang, kiếm ý như tuyết, trong chốc lát đã ngưng tụ vào tà kiếm trong tay hắn, sau đó hắn đột nhiên hai tay cầm kiếm, xoay người khom lưng, quanh người thanh khí cuồn cuộn, kiếm ý dào dạt, lại một kiếm chém lên ngực tên mập!
Ầm!
Tên mập hơi biến sắc, kim quang trước ngực trở nên ảm đạm, đồng thời thân hình hơi lảo đảo, lui về phía sau một bước.
Phương Nguyên chậm rãi thu kiếm, đứng thẳng dậy, thấp giọng nói:
- Bất Động Minh Vương? Ha ha!
Trước khi giao thủ với mấy vị Hắc Ám Sứ Giả, Phương Nguyên đã hoặc nhiều hoặc ít có hiểu biết nhất định đối với bọn họ.
Ví dụ như cờ trận của Vấn Cơ Sứ, ví dụ như huyết cổ của Phụ Sơn Sứ, lại ví dụ như thủ đoạn khống chế khôi lỗi của Lữ Tâm Dao, bởi vì trước đó, Tần Loạn Ngô đã liều chết đánh một trận với bọn họ, ít nhiều cũng thôi diễn ra chi tiết nhất định của bọn họ, cũng thông qua gương đồng đó truyền đạt cho Phương Nguyên, nhưng chỉ có tên mập này, Phương Nguyên biết hắn đáng sợ, lại không biết thủ đoạn của hắn là gì!
Trong gương đồng chỉ nhìn thấy một màn tên mập này xuất thủ.
Đó chính là lúc Tần Loạn Ngô bị vây trong tuyệt cảnh, nhưng vẫn đang đau khổ chống đỡ, tên mập này đột nhiên xuất thủ, một bước nhảy tới trước người Tần Loạn Ngô, tay đột nhiên tóm lấy đỉnh đầu của Tần Loạn Ngô rồi bóp nát!
Chỉ một lần xuất thủ này đã định ra kết cục thắng lợi!
Mà đối với thần thông hay pháp thuật khác của hắn, Phương Nguyên cơ hồ không biết gì cả.
Liên tưởng đến tên mập này không ngờ có thể một mình trảm sát tiểu đội thứ tư, giết liền Mạnh gia Đạo Tử, Lục gia Đạo Tử, Cảnh Thánh Sơn Đạo Tử, tuy Tống Long Chúc may mắn giữ được một mạng, nhưng cũng là hắn cố ý lưu lại một người sống, từ đó có thể thấy được thực lực của tên mập tuyệt không hư vọng, hơn nữa hắn khác với mấy vị Hắc Ám Sứ Giả còn lại, những Hắc Ám Sứ Giả đó đều là người mang tà thuật, thủ đoạn khó lòng phòng bị, dựa vào xuất kỳ chế thắng, mà tên mập này lại là thực sự dựa vào một thân bản lĩnh của mình, điều này càng đáng sợ hơn.
Gặp phải đối thủ như vậy, đương nhiên phải cẩn thận!
Nhưng Phương Nguyên lại hoàn toàn không có ý định cẩn thận, ngược lại không tin tà này!
Càng nhìn thấy bộ dạng không thể xâm phạm, thế như vô địch của tên mập này, hắn càng muốn khiêu chiến.
Ngươi mạnh ta cũng mạnh, xem ai chiếm thượng phong!
Thế là hắn chém ra ba kiếm!
Ba kiếm này quả thật không phá được phòng ngự của tên mập, nhưng dù sao vẫn chém lui hắn một bước.
Thế là Phương Nguyên liền yên tâm.
Bất Động Minh Vương gì đó cũng được, tên mập thân vàng cũng thế, nói chung cũng không phải là vô địch!
...
- Ngươi là đang muốn chết.
Tên mập đó một bước lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn ngực đã bị Phương Nguyên chém ra một dấu vết mờ mờ, khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, giống như mang theo vẻ trào phúng, cũng giống như giấu giếm một tia tức giận.