Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293: Bất Động Minh Vương? (1)

Chương 1293: Bất Động Minh Vương? (1)
Dù sao cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, thực lực quyết không kém bọn họ!

Lúc này, Vương Trụ lại gào to, chém tới đao thứ hai.

Ba vị hộ đạo giả này chỉ đánh cắn răng, lại cường hành đánh ra pháp ấn.

- Phụ Sơn Sứ.

Thấy Vương Trụ hung ác điên cuồng như vậy, Lữ Tâm Dao cũng biến sắc, gấp giọng hét lớn.

Phụ Sơn Sứ ở bên khác cho dù bình thường bất hòa với Lữ Tâm Dao, nhưng lúc này thấy tình trạng hung dữ của Vương Trụ, cũng không dám lơ là, chỉ có thể chấn động thần thức, mười thần thi có được mệnh lệnh, lập tức vòng về, thi triển thần thông, liên thủ với ba vị hộ đạo giả, đánh thẳng về phía Vương Trụ, nhìn hung phong đó dường như có thể khiến cho trời sập đất nứt!

Ầm!

Nhưng lần này lực lượng của hai bên va chạm với nhau, bên cạnh Vương Trụ, ba ngàn Hỏa Nha Quân đồng loạt kêu to, hỏa diễm bành trướng, giống như một mảng mây lửa đốt thẳng tới, không ngờ vẫn là hung thế ngập trời, không lui về phía sau một bước, ngược lại là mấy lão quái đó phải biến sắc!

- Giết hắn!

Nhìn thấy một màn này, ba Yêu Tướng ở bên khác cũng gầm lên, vội vàng lao về phía Vương Trụ.

Ba người bọn chúng, bên cạnh hổ yêu có hơn ngàn trành quỷ, một người tam xoa kích hung hãn, một người kêu loạn liên tục, đều rất lợi hại.

Trong nhất thời, thân hình Vương Trụ cơ hồ bị rất nhiều thân ảnh bao phủ.

Dù sao hắn vừa có được tự do, lửa giận đang thịnh, lại thêm trường đao màu đen và Hỏa Nha Quân đó đều không giống vật phàm, khiến các thuộc hạ của Hắc Ám Sứ Giả đều nhận thấy một loại hung hiểm khó có thể hình dung, lúc này tất nhiên bất chấp tất cả, lao tới chém hắn trước!

- Ta chính là Vương gia Đạo Tử, há có thể để đám yêu ma quỷ quái các ngươi khinh thị!

Mà Vương Trụ bị các tu sĩ vây khốn, lại lạnh lùng hét lớn, trường đao màu đen trong tay đẩy ra tử diễm cuồn cuộn, hung uy vô hạn, ba ngàn Hỏa Nha Quân cũng gào thét, tỏa ra từng tầng liệt diễm, không ngờ đón đỡ tất cả thế công chung quanh, thậm chí kình lực nội uẩn cũng trào ra, hung thế trong đây nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự khó có thể tưởng tượng được!

Ba hộ đạo giả, mười thần thi, ba Yêu Tướng, thực lực vốn đã không tầm thường, nhưng lúc này, tập hợp sức của mười sáu người bọn họ, không ngờ lại không áp chế được khí diễm của Vương Trụ, ngược lại bị một thân hung khí của hắn chấn nhiếp cho trong lòng lạnh toát, liên tiếp bại lui!

...

- Chớ có hoang mang!

Lữ Tâm Dao thấy một màn này, sắc mặt giống như hàn sương:

- Hắn bắt đầu từ lúc vào Long tộc tổ điện đã thi triển không biết bao nhiêu lần bí pháp kích phát tiềm lực, hiện giờ nhục thân sớm đã vỡ nát, pháp lực từ lâu đã hao hết, chỉ dựa vào một cỗ điên cuồng mà chống đỡ thì có tác dụng gì chứ. Chỉ cần cầm chân được hắn, không quá nhất thời nửa khắc, tự hắn sẽ chết, nào còn cần chúng ta động thủ?

Theo tiếng quát của nàng ta vang lên, các tu sĩ vừa bị hung uy của Vương Trụ dọa cho run sợ đều có phản ứng.

Lập tức thay đổi chủ ý, chỉ du đấu chung quanh, cố ý muốn làm tiêu hao Vương Trụ!

- Hồ ly tinh, còn ở đó giả vờ giả vịt.

Không chờ Lữ Tâm Dao thả lỏng, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát to, Lạc Phi Linh giống như một con chim nhạn bay trong không trung, tay cầm đoản đao, đẩy ra từng tầng gợn sóng, chém thẳng về phía nàng ta, trên mặt đầy sát khí.

- Ả đáng khinh, thực sự tưởng ta sợ ngươi à?

Lữ Tâm Dao bị nàng ta trái một câu hồ ly tinh, phải một câu hồ ly tinh khiến cho phiền lòng, trong lòng lập tức nổi giận, cũng nổi lên sát ý, mười ngón tay nhỏ tóm vào trong hư không, lập tức có một thanh trọng kiếm dài bảy thước hiện lên trong không trung, bị nàng ta cầm trong tay, vỏ kiếm này có màu xanh ngọc bích, khắc đạo văn, hàn ý lạnh thấu xương, cũng không biết là bảo bối của tông nào phái nào, từ xa xa chỉ về phía Lạc Phi Linh!

- Binh khí lớn thì tưởng hay à?

Chủy thủ màu đỏ trong tay Lạc Phi Linh nhoáng lên một cái, đột nhiên to ra mấy lần, không ngờ biến thành một thanh đại đao màu đỏ, vác trên vai, uy phong lập tức nổi lên, hướng tới Lữ Tâm Dao mà quát mắng!

- Cô nãi nãi ta bình thường không muốn giết người, cho tới khi gặp ngươi!

Nói xong vung đại đao, chém thẳng về phía Lữ Tâm Dao.

Lữ Tâm Dao gạt vỏ kiếm, tay cầm trọng kiếm, không ngờ cũng rất có kết cấu, đỡ được một đao này.

Chỉ là một đao đó của Lạc Phi Linh khá nặng, nàng ta cũng không khỏi biến sắc.

- Giết nàng ta!

Phụ Sơn Sứ tránh xa xa, không dám tới gần, nhưng cũng gầm lên, từ xa thi triển thần thông đánh tới.

Lạc Phi Linh một mình đón đỡ hai người, lại không hề e ngại, vung đại đao nhảy lên nhảy xuống, càng chiến càng hăng.

Mà lúc này, trong một mảng hỗn chiến, Phương Nguyên cũng xuất thủ, hắn không tham dự đại chiến của Vương Trụ và Lạc Phi Linh, mà là thở dốc mấy hơi, ánh mắt liền nhìn về phía Bất Động Minh Vương Sứ ở cách đó không xa, lúc này, tên mập đó cũng không động, chỉ cười lạnh nhìn Phương Nguyên chém tỉnh Vương Trụ, nhìn một mảng đại loạn trong sân, gật đầu giống như có chút hài lòng.

- Làm không tồi!

Hắn mỉm cười nói với Phương Nguyên một câu, dường như đang khen hắn:

- Huyễn pháp của Vô Tâm Sứ cho dù là chủ của ta cũng phải khen là tuyệt diệu, không ngờ ngươi có thể chém tỉnh người trúng huyễn pháp của nàng ta, cho dù là dùng pháp môn lưỡng bại câu thương, cũng thật sự coi như không tồi!

Phương Nguyên chậm rãi bước về phía hắn, nói:

- Đó chỉ là vì kiếm của ta rất nhanh!

Tên mập cười cười từ chối cho ý kiến, nói:

- Đối với ta mà nói, tất cả kiếm trên đời này đều là cùn!
Bình Luận (0)
Comment