Chương 1292: Một kiếm trảm hồn (2)
- Ngươi chém bị thương Nguyên Anh của ta...
Vương Trụ giận dữ hét lớn, mặt hiện ra vẻ thống khổ:
- Thần hồn của ta... Đang tiêu tán...
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi sắp chết rồi, hiện giờ chắc chính là lúc hồi quang phản chiếu!
Khi nói, hắn đưa tới một viên đan dược:
- Trong đây chính là một viên Thập Chuyển Phong Ma Đan, có thể kích phát ra tiềm lực cuối cùng của ngươi, có thể khiến ngươi đạt tới đỉnh phong của tu vi cả đời, giúp ngươi chiến đấu tới cùng, chiến tới lúc chết.
Trên khuôn mặt Vương Trụ là vẻ thống khổ vô tận, thấp giọng quát khẽ:
- Tên khốn ngươi, ngươi đầu tiên là đả thương ta, lại đoạt vi trí đội trưởng của ta, hiện giờ không ngờ lại hạ sát thủ với ta.
Hắn liên tục gầm lên, nhưng gầm tới tiếng cuối cùng, lại đột nhiên từ từ trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên một cái, thấp giọng nói:
- Ngươi nên sớm chém ra một kiếm như vậy!
Phương Nguyên lắc đầu:
- Chuyện này cần phải trả giá quá lớn, hơn nữa ta không biết tà pháp của nàng ta khống chế ngươi như thế nào, cho nên thật sự không có nửa phần nắm chắc, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không dám xuất kiếm, cho dù hiện tại, cũng chỉ có thể một kiếm chém bị thương thần hồn của ngươi, hy vọng ngươi có thể tự mình tỉnh lại... Không phải ta phá tà pháp của nàng ta, mà là khi ngươi hấp hối đã tự mình thoát khỏi tà pháp!
- Không cần phải nói nữa!
Vương Trụ lắc đầu, ném trường thương trong tay đi, nói:
- Trả pháp bảo lại cho ta!
Phương Nguyên không chút do dự, trả lại cho hắn đại đao màu đen và hồ lô màu đỏ.
Vương Trụ tiếp nhận đại đao màu đen, vung mấy cái, dường như có chút hài lòng, sau đó hắn lại cầm viên đan dược trong tay Phương Nguyên, trực tiếp nhét vào miệng, cau mày nuốt xuống, một lát sau mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Từ khi bị nữ nhân đó khống chế, cho tới bây giờ thực sự giống như ác mộng, nhưng tất cả chuyện ta làm không ngờ đều nhớ hết, nhất là lúc ở trong Long Tích đại điện, ngươi nói ta bảo thủ, lại một lòng vì nhiệm vụ, chứ không phải vì tư tâm của mình.
Trầm mặc một chút, hắn tiếp tục nói:
- Nói hay lắm!
Vừa nói vừa quay người, trên mặt tỏa ra tử diễm hừng hực, thiêu đốt ba ngàn dặm.
- Vương Trụ ta trước nay không có bằng hữu, bởi vì những người đó đều chán ghét ta, ta cũng chán ghét bọn họ...
Hắn ưỡn lưng, nói khẽ:
- Nhưng nếu nghe thấy những lời này của ngươi sớm hơn, vậy không chừng sẽ uống với ngươi một chén!
...
Nói xong, Vương Trụ đột nhiên xông ra, đại đao màu đen xé rách màn đêm, sát khí cuồn cuộn xộc lên chín tầng trời, hồ lô màu đỏ đó cũng được hắn tế ra trong không trung, bên trong hỏa diễm chớp động, ba ngàn Hỏa Nha Quân xông ra, giống như một mảng mây lửa, dưới sự dẫn dắt của Vương Trụ lao thẳng về phía Lữ Tâm Dao!
- Tiện nhân, ta chính là Vương gia Đạo Tử, sao ngươi lại dám thi triển tà pháp này với ta!
Nghênh đón sát khí hừng hực, lửa giận vô biên đó, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh toát.
Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ, một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên vốn không định chém về phía bất kỳ một ai trong số họ, một kiếm đó của hắn vốn muốn chém về phía Vương Trụ, mà mục đích cũng rất đơn giản, chính là để chém đi ý thức của mình trong thức hải của Vương Trụ, tuy như vậy, Vương Trụ tất nhiên cũng sẽ chết, nhưng trước khi hắn chết, thân trí lại cũng khôi phục tỉnh táo.
Càng khủng bố hơn là, sau khi Vương Trụ khôi phục tỉnh táo, Phương Nguyên liền trả lại cho hắn đại đao và hồ lô.
Cũng chính là nói, bắt đầu từ lúc này cho tới khi thần hồn của Vương Trụ tiêu tán, hắn sẽ luôn ở trong trạng thái đỉnh phong!
Điều này khiến trong lòng Lữ Tâm Dao dâng lên một loại sợ hãi khó có thể hình dung.
Một Trung Châu tiểu thánh ở trạng thái đỉnh phong!
- Tiện nhân, để mạng lại...
Vương Trụ giống như phong ma, tay cầm đại đao màu đen, bên cạnh sương đen tràn ngập, cuồng phong gào thét, hoành đạp hư không.
Mà bên cạnh hắn mây lửa cuồn cuộn, bên trong có ba ngàn Hỏa Nha Quân, đáng sợ khó có thể hình dung.
Một thoáng này, hắn giống như suất lĩnh một đại quân, hung uy cuồn cuộn giết tới Lữ Tâm Dao.
Không cần nhiều lời, chỉ qua nét mặt của hắn liền có thể nhìn ra được hận ý trong lòng hắn lúc này đậm đặc tới mức nào, cỗ sát khí đó ngưng tụ như thực chất, đủ để khiến hư không xuất hiện chấn động, cơ hồ là sụp đổ.
Mà Lữ Tâm Dao nghênh đón Vương Trụ đang cuồng nộ như vậy, mặt lập tức tái nhợt, nào có gan mà đón đỡ, chỉ vội vàng cắn đứt lữa, bôi một chút máu ở đầu lưỡi lên trên môi đỏ, khiến cho môi nàng ta lúc này càng rực rỡ chói mắt hơn.
Ba vị hộ đạo giả đó thấy thế cũng giống như phát điên, vội vàng chạy tới, ba người đồng thời thi triển ra thần thông mạnh nhất, pháp lực tăng vọt, đan vào với nhau, giống như bài sơn đảo hải bay tới nghênh đón, dù sao lúc trước bọn họ cũng là nhân vật cấp lão tổ tọa trấn một phương, đều là đại nhân vật cảnh giới Nguyên Anh, hiện giờ ba người đồng loạt xuất thủ, uy thế đáng sợ tới mức nào?
Nhưng Vương Trụ cuồng nộ mà đến, một đao hung hăng chém xuống, chấn cho hư không xuất hiện từng gợn sóng, lực đạo mạnh mẽ cuốn bay mặt đất chung quanh, lộ ra nham thạch trần trụi, ba người bọn họ dưới lực lượng này cũng bị bức lui một bước!
Thậm chí ngay cả cánh tay cũng có chút tê dại, tay bấm pháp ấn run run.
- Đây là uy phong của Trung Châu tiểu thánh?
Ba vị lão tu đó cũng đều kinh hãi.
Nếu luận về bối phận trong giới tu hành, Vương Trụ ở trước mặt bọn họ chỉ có thể xem như tiểu bối, nhưng hiện giờ thực sự giao thủ mới ý thức được những tiểu bối này ai nấy đều không tầm thường.