Chương 1291: Một kiếm trảm hồn (1)
Một kiếm của Phương Nguyên vừa rồi, thật sự đã dọa cho họ sợ tới vỡ mật.
Nhất là, đạo kiếm quang Phương Nguyên hiện giờ hóa ra lại khác với lúc trước, khi đó một kiếm của Phương Nguyên là chém ba người, thi triển ra kiếm ý vô biên, sau đó một kiếm tách làm ba kiếm, nhưng lúc này, một kiếm hắn thi triển, lại ngay cả tà kiếm trong tay cũng không sử dụng, chỉ ngưng tụ một thân kiếm ý mà đã hình thành một đạo kiếm quang vô cùng ngưng luyện, vô cùng thuần túy!
Một kiếm như vậy mà chém lên người, vậy sẽ khủng bố tới mức nào?
Cho dù cho họ thêm mười lá gan cũng không dám đi thử uy lực của đạo kiếm quang này!
- Hả?
Ngay cả Bất Động Minh Vương Sứ đang chậm rãi đi đến chỗ Tam Thốn Linh Sơn, lúc này trong lòng cũng có cảnh giác.
Chậm rãi quay người, nhìn đạo kiếm quang đó của Phương Nguyên, nhíu mày.
Sắc mặt âm trầm, cũng không biết thi triển pháp môn gì, kim quang trên người lập tức đại thịnh.
Ánh sáng chiếu rọi xung quanh, lẳng lặng đứng bất động trong hư không.
Lúc này, trong lòng hắn dường như cũng sinh ra khát vọng muốn thử xem có thể đỡ được một kiếm này hay không.
- Ở lại!
Nhưng lúc ba Hắc Ám Sứ Giả đều đã cực kỳ nghiêm túc đối đãi với đạo kiếm quang này, Vương Trụ và mười thần thi, còn có ba hộ đạo giả Lữ Tâm Dao khống chế đều liều mạng xông lên.
Ba Hắc Ám Sứ Giả đều sợ một kiếm này mà chém về phía bọn họ, nhưng bọn họ lại chỉ mong một kiếm này chém về phía mình.
Đối với bọn họ mà nói, tính mạng không quan trọng, chỉ muốn tiêu hao một kiếm này của Phương Nguyên, mượn cơ hội để người bên cạnh có thể tìm thời cơ trảm sát Phương Nguyên, bất kể là như thế nào cũng là lời to.
Cũng là ba Yêu Tướng đó, trong lòng lại không dám đón đỡ, lúc này đã sớm lặng lẽ tránh ra.
Nghênh đón thần thông liên thủ đánh tới của Vương gia Đạo Tử, mười thần thi và ba khôi lỗi, một kiếm này của Phương Nguyên ngưng tụ bên cạnh hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn bay ra, kiếm quang vừa hiện, giống như biến mất ở chân trời, chỉ có một đạo lưu tinh đang bay!
Đạo lưu tinh này tả xung hữu đột, chỉ muốn lách xuyên qua giữa bọn họ.
Dưới kiếm quang nhanh như vậy, cho dù là mười thần thi và ba khôi lỗi cũng có chút không ngăn cản được, không theo kịp tốc độ của kiếm quang đó, mắt thấy sắp để kiếm quang bay đi, chỉ có Vương Trụ thi triển ra nửa bộ thiên công, tốc độ đột nhiên đề thăng mấy lần, mang theo một thân lửa tím đón đỡ đạo kiếm quang đó, sau đó bị kiếm quang chém trúng.
- Đỡ được rồi à?
Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ đột nhiên thở phào.
Trên mặt có vẻ vui mừng khó có thể kiềm chế.
Tuy đối với Lữ Tâm Dao mà nói, mất đi Vương Trụ, cũng chẳng khác nào mất đi trợ lực mạnh nhất cho tới hiện tại, nhưng dù sao vẫn là ngăn cản đạo kiếm quang đó của Phương Nguyên, nàng ta nhìn ra được, kiếm quang của Phương Nguyên ngưng tụ tâm thần vô tận của hắn, tuyệt không phải kiếm đạo bình thường, có thể tùy ý thi triển, chỉ cần đỡ được một kiếm này, trong thời gian ngắn sẽ không sử ra được kiếm thứ hai nữa.
Thậm chí có thể nói, pháp lực và trạng thái của hắn đều sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.
Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để vây giết hắn.
- Giết hắn!
Phụ Sơn Sứ cũng không kiềm chế được kinh hỉ trong lòng, vội vàng thôi động mười thần thi.
Mười thần thi có được thôi động thần thức của Phụ Sơn Sứ, một thân tà khí tăng vọt, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, lực lượng thần thông đan vào nhau, giống như một cái lưới lớn, phô thiên cái địa bao phủ Phương Nguyên ở bên trong, mà Phương Nguyên vừa chém ra một kiếm, lúc này quả thật lộ ra có chút yếu ớt, nghênh đón một mảng thần thông này, muốn thi triển thần pháp để né tránh, nhưng không ngờ lại hơi chậm.
Lạc Phi Linh kinh hãi, khi vội vàng tới cứu viện thì lại bị ba khôi lỗi của Lữ Tâm Dao cuốn lấy.
Mà tên mập đó trong mắt lại hiện lên một tia thất vọng, lạnh lùng lắc đầu, tiếp tục quay người đi tới vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, dường như chiến trường bên này đã không còn khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Nhưng cũng vào lúc hắn sắp xoay người, bỗng nhiên hơi ngẩn ra.
Giống như nhớ tới gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc xoay người nhìn về phía Phương Nguyên nhìn về phía Phương Nguyên.
Sau khi Phương Nguyên chém ra một kiếm đó, khí cơ giảm xuống, đang lạnh lùng nhìn Vương Trụ ở trước người.
Một kiếm vừa rồi của hắn, bị Vương Trụ đón đỡ, một kiếm chém vào thức hải.
Lúc này, đầu vốn nên nổ tung, nhưng lại không hề xuất hiện một màn đó, ngược lại giống như chém cho Vương Trụ ngây ngốc.
Lúc này, hắn chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt không ngừng biến ảo.
Lúc xanh lúc trắng, giống như đêm tối và ban ngày, không ngừng chuyển hoán.
- Ầm!
Mắt thấy mười thần thi đánh tới trước người Phương Nguyên, hắn đột nhiên run lên, một thân tử diễm ngập trời, mang theo thế cuồng bạo thổi quét xung quanh, không ngờ đánh bay mười thần thi đang đánh tới trước người Phương Nguyên.
- Sao có thể như vậy được?
Sắc mặt Lữ Tâm Dao bỗng nhiên trở nên kinh ngạc, giống như ý thức được gì đó.
Mà nhìn Vương Trụ không ngờ lại cứu mình, Phương Nguyên cũng thở phào, sắc mặt hòa hoãn lại.
Vương Trụ đánh bay mười thần thi, bản thân cũng hiện ra vẻ thống khổ khó có thể hình dung, hắn vung quyền đầu, gõ mạnh vào đầu mình hai cái, sắc mặt lộ ra có chút mê mang, lại có chút bừng tỉnh, cả người giống như là hỗn loạn, trong năm khiếu có máu tươi chảy ra, nhưng cuối cùng, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng quát:
- Ngươi... đã làm gì ta?
- Ngươi bị người ta dùng tà pháp khống chế!
Phương Nguyên trả lời lời ít mà ý nhiều:
- Cho nên ta chém một kiếm vào trong thức hải của ngươi!