Chương 1290: Nhất định phải chống đỡ (2)
- Nhận lấy cái chết đi!
Vương gia Đạo Tử thích hợp nhất chính là chiến đấu chính diện kiểu này, vung trường thương trong tay, không ngờ càng đánh càng mạnh, nhất là khi phát giác áp lực trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã cực lớn, đột nhiên gầm lên một tiếng, vung thương đâm tới!
- Ầm!
Phương Nguyên vội vàng giơ ngang kiếm chắn trước ngực, ngăn cản một thương này.
Nhưng hắn cũng bị chấn cho hai tay tê dại, thân hình lướt ra mấy trượng trong không trung mới ổn định lại được.
Lạc Phi Linh thấy thế vội vàng xông tới, chủy thủ màu đỏ trong tay bay múa, từng đạo hồng mang lượn trong hư không, bao phủ cả Phương Nguyên và chính nàng ta ở bên trong, nhưng bên ngoài, Vương gia Đạo Tử, mười thần thi, ba Yêu Tướng, ba hộ đạo giả đồng thời công tới, Lạc Phi Linh đón đỡ pháp lực mạnh như vậy, lập tức mặt trở nên tái nhợt.
Trong lòng Phương Nguyên rất áp lực, ánh mắt chậm rãi nhìn quét chung quanh.
Nơi tầm mắt có thể nhìn tới đều là đối thủ mạnh mẽ, hung hãn.
Đối thủ cấp bậc như vậy, cho dù bình thường mình gặp phải cũng cần nghiêm túc đối đãi, huống chi là cùng lúc xông tới?
Đối kháng chính diện rất hung hiểm!
Lại nhìn về phía Tam Thốn Linh Sơn, nơi đó cũng là khói bụi mờ mịt, tiếng hò hét vang trời, từng đạo bảo quang chiếu thẳng lên trời, có thể thấy được nơi đó cũng đang là một cuộc ác chiến kịch liệt, không biết tình thế như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có long chủng cuồn cuộn từ trong thâm sơn chui ra, giống như thủy triều ùa về phía Tam Thốn Linh Sơn, so với long chủng tập kích mà bọn họ gặp phải lúc đầu thì còn mạnh hơn cả chục lần.
Quan trọng hơn là, lúc này Phương Nguyên nhìn thấy Bất Động Minh Vương đó bàng quan một lúc, liền xoay người, bước về phía Tam Thốn Linh Sơn, dường như hắn đang đã cân nhắc thế cục một phen, vẫn cảm thấy ngăn cản đạo phong ấn đó quan trọng hơn là trì hoãn ở đây.
Nếu tên mập thực lực sâu không lường được này tới đó, vậy liệu còn có thể tiếp tục phong ấn nữa không?
- Nhất định phải giữ họ lại.
Phương Nguyên thầm hạ quyết tâm.
- Phương Nguyên sư huynh, giờ phải đối kháng thế nào.
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang một mình ngăn cản sự tấn công mạnh liệt ở chung quanh cũng hô lên, chẳng những vung đoản đao trong tay, thôi động một thân thực lực đến cao nhất, còn tế ra hết các loại pháp bảo trên người, hai cái khuyên tai bay ra, trên váy cũng có bốn kiện trang sức bay ra, lục lạc trên mắt cá chân cũng được đá ra, cả người đã sạch bạch rồi.
Nếu đánh tiếp thì cởi luôn cả quần áo ra à?
Lúc trước bọn họ từng nói phải cố gắng chống đỡ, nhưng thế cục hiện giờ đâu phải chỉ cần cố gắng chống đỡ là có thể hóa giải được?
- Ha ha, đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn cố chống đỡ à?
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ nhìn thấy một màn này, không nhịn được lạnh giọng cười to, trường thương từ từ đánh đến, va chạm với ánh đao màu đỏ Lạc Phi Linh tế ra trước người, chấn cho Lạc Phi Linh cũng phải sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái hơn, mà hắn thì càng đánh càng dũng mãnh, lạnh lùng hét lớn:
- Phương Nguyên, lúc ấy ngươi còn trách ta dẫn người đi chịu chết, nhưng ngươi hiện giờ chẳng phải cũng đang chủ động chịu chết sao?
Nghênh đón tiếng gầm của Vương Trụ, cùng với thế công hung ác điên cuồng của hắn, Phương Nguyên cắn răng đứng lên.
- Đã nói chống đỡ được là sẽ chống đỡ được!
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại:
- Cho dù trời sập thì cũng phải chống đỡ!
Ầm!
Vương Trụ tay cầm trường thương lửa tím, hung hăng đánh tới Phương Nguyên, không hổ là một thân tu vi từ trong biển máu ở Ma Biên ma luyện ra, dưới ác chiến như vậy, không ngờ càng đánh càng mạnh mẽ, đại khai đại hạp, tu vi Lạc Phi Linh không kém, thực lực cũng rất mạnh, nhưng dưới hung uy của hắn, rõ ràng đã không cản được, tử diễm cuồn cuồn ép tới, căn bản khiến người ta cảm thấy không thể ngăn cản, thực lực là một chuyện, khí thế lại là một chuyện khác, người như hắn trời sinh đã am hiểu chém giết trên chiến trường, không phải có thể dùng tu vi để giải thích!
Mà nghênh đón một màn này, lại nhìn tên mập đang định chạy tới Tam Thốn Linh Sơn, trong lòng Phương Nguyên cực kỳ trầm trọng, đột nhiên cắn răng một cái, chân đạp Cương Bộ, tay bấm pháp ấn, thanh tà kiếm đó lại bị hắn xách lên, chắn ở trước ngực.
Theo đạo kiếm quang ở giữa trán Phương Nguyên được ngưng tụ ra, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên giảm xuống cực nhanh.
Giống như thế giới này đã chuyển hóa, đột nhiên tới trong băng thiên tuyết địa.
Trong mắt các tu sĩ chung quanh, thiên địa giống như đều nổi lên gió lạnh khốc liệt, bông tuyết mờ mịt bay lượn, nhưng nhìn kỹ lại không có gì, giống như tất cả ảo tượng này chỉ là vì kiếm ý của Phương Nguyên quá mãnh liệt, ảnh hưởng đến thần hồn của bọn họ, khiến cho bọn họ nhìn thấy ý cảnh nào đó ở trong kiếm ý của Phương Nguyên mà thôi, nhưng như thế lại càng khiến họ sợ hơn.
Cơ hồ là không hiểu, kiếm ý mạnh tới mức nào mới có thể làm được điểm này?
Mà ngay sau đó, trong kiếm ý mờ mịt, lại không phân tán giống như lúc trước, mà đột nhiên giống như bị lực lượng mạnh mẽ vô biên nào đó khiến cho co rút lại, tất cả kiếm ý đều ngưng luyện lại với nhau, cuối cùng giống như trăng sáng nhô trên biển, hóa thành một đạo kiếm quang, giống như thoát khỏi thế gian này, lẻ loi bay bên cạnh Phương Nguyên, ngưng tụ tới khó có thể hình dung.
- Hắn lại muốn xuất kiếm à?
Cách đó không xa, Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ nhìn thấy kiếm ý này dâng lên, đều biến sắc, vội vàng lui về phía sau, thần thi, khôi lỗi bị bọn họ khống chế lúc này đều lao lên, không tiếc tất cả phong tỏa kiếm quang này!