Chương 1296: Ba chiến trường lớn (1)
Mà tên mập này phi thân nhảy lên trên lưng rồng, tay phải tóm vào trong hư không.
Kim quang vô hạn ngưng tụ, không ngờ hóa thành một cây Hàng Ma Xử màu hoàng kim, bên trên phủ kín đạo văn thần thánh.
- Các ngươi đều đi tìm Tam Thốn Linh Sơn phải không!
Hắn không vội xuất thủ, mà là ngẩng đầu lên, nói ra chung quanh:
- Những người này cứ giao cho ta là được!
- Bất Động Minh Vương...
Bất kể là Lữ Tâm Dao hay là Phụ Sơn Sứ, hay là ba Yêu Tướng còn sót lại, lúc này đều kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy tên mập ngồi trên lưng rồng, tay cầm Hàng Ma Xử, ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Tuân mệnh!
Bọn họ cơ hồ không chút do dự, lập tức đáp ứng, cũng không bận tâm tới chiến cuộc trước mắt, phóng thẳng tới Tam Thốn Linh Sơn.
Nhìn bộ dạng đó, giống như đang bỏ chạy.
Nhất là Lữ Tâm Dao, trước lúc đào tẩu còn nhìn Phương Nguyên một cái.
Mặt đầy vẻ hoảng sợ:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì, không ngờ bức hắn ra bộ dạng này.
- Yêu ma quỷ quái, cố lộng huyền hư.
Trên người Vương Trụ lúc này đã xuất hiện những vết nứt, nhưng một thân hung khí vẫn hừng hực, nhìn thấy bộ dạng của tên mập này liền mặc kệ đối thủ bên cạnh, hét to một tiếng, tay cầm trường đao màu đen chém tới, nhưng Phương Nguyên lại lăng không bay tới cản trước người hắn:
- Vương đạo huynh, chúng ta ai nấy có trách nhiệm riêng, tên mập này giao cho ta, ngươi cứ phụ trách trảm sát những người đó đi!
Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, nói:
- Ngươi có được không?
Phương Nguyên nói:
- Phải đánh thì mới biết được!
Vương Trụ trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Người như ngươi, rất thích hợp với Ma Biên!
Nói xong liền xoay người xông về phía mấy vị Hắc Ám Sứ Giả!
Trên vai Lạc Phi Linh khiêng đại đao màu đỏ, có chút lo lắng nhìn Phương Nguyên, muốn nói lại thôi, Phương Nguyên thì cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Vương Trụ sắp không chống đỡ được rồi, ngươi đi giúp hắn, bất kể là như thế nào, cũng không thể để những người đó đảo loạn thế cục chung quanh Tam Thốn Linh Sơn!
Lạc Phi Linh gật đầu, cũng vội vàng đuổi theo.
Mà Phương Nguyên th cắn chặt khớp hàm, lắc lắc kiếm trong tay, nhìn về phía tên mập đó.
Trầm giọng nói:
- Đến lúc này còn có tâm tư lo lắng tới cái khác à, ngươi có phải quá tự tin rồi không?
- Không biết tự lượng sức mình!
Sau khi tên mập tức giận thực sự, đã định một mình chống đỡ tất cả mọi người trong sân, sau đó để cho Vô Tâm Sứ và Phụ Sơn Sứ đi giải quyết vấn đề bên Tam Thốn Linh Sơn, nhưng lại không ngờ, Phương Nguyên vẫn một mình một kiếm, cản ở trước người hắn, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra một loại tức giận, vừa trào phúng hành động nực cười này của Phương Nguyên, lại có một loại tức giận vì bị khinh thị.
Nhưng vừa liếc Phương Nguyên một cái, hắn lại không nói gì nhiều, chỉ xách Hoàng Kim Xử hung hăng đánh tới, trong một thoáng đó, lưu quang màu vàng giống như chất lỏng tràn ngập cả hư không, giống như khóa cả một mảng hư không này lại.
Hoàng Kim Xử từ xa đánh đến, giống như từ trên trời hạ xuống.
Bất kể là ở phương hướng nào, đều cảm thấy xử này là đánh thẳng xuống.
- Xử này không thể đón đỡ!
Trong lòng Phương Nguyên lập tức dâng lên suy nghĩ này.
Theo lý thuyết tên mập này cũng là cảnh giới Nguyên Anh, mình lại là Chí Tôn Nguyên Anh, không nên thua hắn mới đúng, nhưng cũng không biết hắn tu luyện thế nào, lực lượng đó đều mạnh mẽ vô biên, đã vượt xa sự tưởng tượng của Phương Nguyên, đón đỡ Hoàng Kim Xử của người này là không khôn ngoan, có lẽ, cũng chỉ có nhục thân mạnh mẽ như Quan Ngạo mới có khả năng chính diện đỡ được một xử này!
Về phần Phương Nguyên, trong lòng rất bình tĩnh, sẽ không làm việc không khôn ngoan như vậy, vừa thấy Hoàng Kim Xử đánh xuống, không chút nghĩ ngợi chạy trong sân, vẽ ra một vòng tròn, một kiếm chém tới tên mập, vốn kim quang của tên mập này che kín hư không, có thần uy cố định người ta, không thể động đậy, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên lại cũng không thua gì hắn.
Hai người vừa đọ sức lại lập tức tách ra, chính là lực lượng tương đương!
- Ha ha, ngươi không tồi!
Tên mập thấy Phương Nguyên tránh được một xử này, thậm chí sau khi tránh thoát còn lập tức xoay kiếm chém tới, không hề chịu thiệt chút nào, khóe miệng giống như lộ ra một nụ cười, sau đó thần long dưới thân đột nhiên rít gào bay lên, hắn ở trên lưng rồng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, Hoàng Kim Xử khuấy lên từng tầng sóng vàng, không ngừng đập xuống.
Cả hư không đều nổ tung, giống như trời sụp đất nứt, hủy diệt tất cả.
- Chẳng trách mấy tên gia hỏa này vừa thấy tên mập đó tức giận thì lập tức muốn né tránh
Mà ở trong hư không ngoài mấy chục dặm, Lạc Phi Linh vừa quay đầu lại nhìn cảnh kinh thiên động địa ở xa xa thì cũng biến sắc, đã minh bạch nguyên nhân Vô Tâm Sứ vừa thấy không ổn liền muốn tránh xa tên mập, quả thật là vậy, dưới cự lực cuồng bạo đó, không trốn mới là đồ ngốc, bị dư ba của ác chiến quét tới lập tức chính là kết cục đứt gân gãy xương.
- Ha ha, lo lắng à?
Lữ Tâm Dao trong một mảng ác chiến cũng đã nhận ra biến hóa tâm thái của Lạc Phi Linh, lạnh giọng bật cười:
- Bất Động Minh Vương chính là xếp thứ hai dưới trướng chủ ta, chính là ngoan đồng thượng giới đoạt thiên địa tạo hóa mà sinh, trời sinh bất phôi kim thân, lại được chủ ta điểm hóa, tu ra một thân thần thông, vĩ lực cực mạnh, đương thời không có người thứ ba, chỉ dựa vào sức của một người uy hiếp cả Yêu vực, ngay cả Tứ Đại Yêu Hoàng cũng phải sợ hắn ba phần, Phương Nguyên đó cho dù có được đại tạo hóa, có chút tu vi trong người, nhưng cũng tuyệt không thể là đối thủ của hắn, hắn hôm nay... Chắc chắn sẽ phải chết!