Chương 1297: Ba chiến trường lớn (2)
Nói đến đây, nàng ta tựa hồ là cố ý chọc cho Lạc Phi Linh tâm thần không yên, thời cơ hung hăng công tới.
Nhưng đao của Lạc Phi Linh gạt ngang, cản lại kiếm quang của nàng ta, không hề kinh hoàng như trong dự kiến, cũng nhìn Lữ Tâm Dao một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Hồ ly tinh, ngươi có biết Phương Nguyên sư huynh vì sao luôn ghét ngươi không?
Trong lòng Lữ Tâm Dao giận dữ, theo bản năng muốn phản bác:
- Ta cần hắn coi trọng à?
Nhưng nói đến bên miệng, lại ma xui quỷ khiến biến thành một tiếng quát lạnh:
- Vì sao?
Lạc Phi Linh lập tức có chút đắc ý bật cười, nói:
- Bởi vì ngươi luôn không tin hắn...
Trong lúc nói, giữa trán lộ ra một cỗ hồng quang, một thân pháp lực tăng vọt, đại đao chém tới Lữ Tâm Dao, thanh âm trong trẻo, liên tiếp nói:
- Chính ngươi cũng chỉ là từ mương máng chui ra, lại tự cho mình bất phàm, khinh thường Phương Nguyên sư huynh nhà ta, cho rằng bản sự của hắn chẳng qua cũng thế mà thôi, kết quả hắn liên tiếp làm tốt hơn tưởng tượng của ngươi, khiến ngươi trong lòng sợ hãi, thậm chí là kính sợ, nhưng lại không muốn thừa nhận điểm này, mà Phương Nguyên sư huynh là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể để ý tới ngươi?
Trong lòng Lữ Tâm Dao dâng lên cảm giác vô cùng quái dị, trên mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, quát lên:
- Nói hưu nói vượn!
Cắn chặt răng, kiếm quang phủ kín hư không, giống như một những đóa hoa sáng lạn.
Nhưng Lạc Phi Linh lại vung đại đao, chém những đóa hoa đó thành một đống hỗn độn, đồng thời còn cười nói:
- Bị ta nói trúng tâm sự rồi phải không, tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ngươi chính là bản sự không nhiều, ngạo khí lại không nhỏ, cho nên cả đời chỉ cứ lo được lo mất...
Tâm thần Lữ Tâm Dao càng loạn, không ngờ bị Lạc Phi Linh từng bước ép sát, có chút thúc thủ.
- Đến lúc nào rồi còn nghĩ tới những cái đó?
Phụ Sơn Sứ không có nhục thân, căn bản không dám đấu võ pháp cận thân với người ta, lúc này chỉ có thể ở bên cạnh nói bóng nói gió, thi triển thần thông tương trợ, vốn tưởng rằng bằngvào hắn và Lữ Tâm Dao liên thủ, hạ Lạc Phi Linh là không thành vấn đề, nhưng không ngờ Lạc Phi Linh nhìn thì giống như một tiểu nha đầu nũng nịu, hơn nữa hoàn toàn chưa trải qua quá nhiều chiến hỏa, nhưng khi động thủ lại vô cùng lợi hại, hơn nữa còn mỏ nhọn răng sắc, nói cho Vô Tâm Sứ tâm thần đại loạn, không ngờ lờ mờ có thế không chống đỡ được.
Hơn nữa ở một bên khác, Vương Trụ hung ác vô song, đại đao màu đen trong tay, ba ngàn Hỏa Nha Quân bên cạnh, bị mười thần thi, ba khôi lỗi cùng với ba Yêu Tướng đồng loạt cầm chân, lại vẫn không rơi vào thế hạ phong, theo lý thuyết nhục thân của hắn hiện giờ đã sắp sụp đổ, thần hồn cũng đang tiêu tán, chính là nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn lại càng chiến càng hăng, dường như có thể chống đỡ được mãi, thực sự khiến người ta lạnh lòng.
- Khi hắn là thuộc hạ của Vô Tâm Sứ vì sao không hung ác điên cuồng như vậy?
Thậm chí trong lòng Phụ Sơn Sứ cũng sinh ra loại nghi vấn này.
Có điều rất nhanh hắn đã nghĩ thông, Vương Trụ lúc đó tuy bị huyễn pháp khống chế, nhưng trong tiềm thức của hắn dù sao vẫn có chút mâu thuẫn, bởi vậy lúc động thủ, uy lực bị giảm xuống, mà hiện giờ, một bầu lửa giận đang vượng, khí thế kinh thiên, hơn nữa hắn vừa lấy được binh khí và pháp bảo mình hay dùng, trước sau quán thông, thực sự mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi!
- Không thể cứ tiếp tục như vậy, đêm dài lắm mộng, chậm tất sinh biến!
Phụ Sơn Sứ phán đoán ra thế cục, dứt khoát làm ra quyết định, gầm lên một tiếng, thần thức vội vàng ra mệnh lệnh, mười thần thi đang vây công Vương Trụ tà khí đại thịnh, cuốn chặt lấy hắn, mà Phụ Sơn Sứ thì lập tức hạ lệnh cho ba Yêu Tướng:
- Các ngươi đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau tới Tam Thốn Linh Sơn, không được chậm trễ, nếu không để mạng lại đền!
Hiện giờ ba Yêu Tướng đều đang kinh hãi, con hổ yêu đó lợi hại ở một thân võ pháp, cộng với có một ngàn trành quỷ đi theo, nhưng hắn dùng hết võ pháp, lại bị Vương Trụ suýt nữa một đao chém đứt nửa người, dùng hết trành quỷ lại vẫn bị ba ngàn Hỏa Nha Quân bên cạnh Vương Trụ tàn sát hơn nửa, ngưu yêu dùng một cây tam xoa kích thì một tay đã bị Vương Trụ xé xuống.
Ác chiến với mãnh tướng như Vương Trụ, vốn chính là càng đánh càng sợ, trên khí thế đã thua hơn nửa, hiện giờ khi ba người này đang kinh tâm đảm chiến, muốn trốn lại không dám trốn, muốn chiến lại không dám xông lên thì lại nghe Phụ Sơn Sứ nói vậy, trong lòng lập tức mừng rỡ.
Vội vàng bứt ra, phóng tới Tam Thốn Linh Sơn.
Ba khôi lỗi và mười thần thi còn lại vì bị khống chế thần hồn, không biết lùi bước, sau khi được Phụ Sơn Sứ dùng thần thức ra lệnh, càng thêm hung mãnh, đồng loạt nhao lên, ác chiến quanh quanh Vương Trụ, giống như liều mạng.
Gừ.
Vương Trụ gầm lên, muốn lao tới ngăn cản, nhưng lại bị mười thần thi và ba khôi lỗi lão tổ cuốn lấy, không ngờ không thể thoát thân.
Mà Lạc Phi Linh muốn lao lên ngăn cản, cũng bị Lữ Tâm Dao và Phụ Sơn Sứ liều mạng giữ lại.
Trong nhất thời, chiến thế trong sân liên tục biến đổi, vô cùng hỗn loạn!
Phụ Sơn Sứ đã lộ ra lạnh lẽo lạnh lẽo:
- Với thế cục hiện giờ mà nói, bất kể là Bất Động Minh Vương hạ được lục đạo khôi thủ đó, hay là ba Yêu Tướng sử dụng di chủng trong Long Tích hủy diệt phong ấn chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, đều lập tức có thể giành được phần thắng, mà mình và Vô Tâm Sứ, chỉ cần chống đỡ trong thời gian ngắn ngủi này là có thể mọi sự không lo, ngồi hưởng thành quả thắng lợi!