Chương 1307: Lão đồng là đá, mài kiếm cho ta (2)
Sau đó đáy mắt hắn có lửa giận trào ra, hung tợn hét lớn:
- Ta chính là thân bất tử bất thương, cho dù ngươi trấn áp ta thì có thể làm gì được ta chứ, thần thông của ngươi, lực lượng của ngươi cuối cùng rồi cũng phải tới lúc tiêu hao hết thôi, lúc đó bổn tọa sẽ thoát thân, có thể trảm sát ngươi!
Nghênh đón tiếng hét của hắn, Phương Nguyên vẫn mặt không biểu tình.
Tà kiếm trong tay bay vào miệng cóc, mà hắn thì giơ ngón tay phải, bấm một kiếm quyết, theo kiếm quyết này xuất hiện, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện tuyết ý mờ mịt, rồi ngay sau đó tuyết ý mờ mịt vô tận này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo kiếm quang vô cùng ngưng tụ, giống như thực chất bay trên đỉnh đầu của hắn!
Tâm Ý Kiếm!
Một đạo Tâm Ý Kiếm mười năm khổ tu ở Tuyết Nguyên mà ma luyện ra!
Trước đó, Phương Nguyên đã từng thi triển một kiếm, nhưng lại không phải chém về phía tên mập này mà là chém về phía Vương Trụ.
Nhưng hiện giờ, hắn không còn do dự, kiếm quyết chỉ về phía trước!
- Vù!
Đạo kiếm quang đó đột nhiên xuất hiện ở trước người tên mập, chém thẳng vào ngực hắn.
Lực lượng lớn tới khó có thể hình dung, trùng kích đến vị trí ngực của tên mập, lóe lên từng điểm kim mang, tiếng vang không ngừng vang lên, nối liền không dứt, giống như thần thông, chấn nát một mảng nham thạch chung quanh.
Ngay cả tên mập lúc này cũng đã biến sắc, nhắm chặt mắt lại.
Trước ngực hắn từng đạo kim quang lưu chuyển, vô cùng chói mắt.
Mà sau khi kim quang và kiếm quang biến mất, hắn chậm rãi mở mắt, không nhịn được mà phá lên cười.
Trước ngực hắn xuất hiện ột vết máu, sâu vào thịt hơn tấc.
Máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, tí ta tí tách, vết thương nhìn thì có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng bất kể là hắn, hay là Phương Nguyên, đều biết vết thương sâu như này vẫn còn xa mới thương tổn tới gân cốtcủa hắn.
- Ta nói rồi, ngươi không giết được ta đâu.
Sắc mặt tên mập vốn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này cũng xuất hiện một tia dữ tợn.
Thanh âm của hắn cực kỳ trầm trọng, mang theo vẻ tự tin vô cùng:
- Lão Đồng ta đắc đạo, được chủ điểm hóa, tu Bất Động Minh Vương Thần Pháp, tuy chỉ là thần pháp, nhưng lại không bàn mà hợp với đại đạo chi lý, đoạt lực lượng thiên địa cho ta sử dụng, thần pháp của các ngươi, đối với ta chỉ là thiên công, thương thể tốn thương tới ta mảnh may, bất kể kiếm đạo của ngươi tinh diệu cỡ nào, tu vi tinh thâm ra sao cũng không thể tổn thương được ta, nói gì đến...
Thanh âm đó vang lên, giống như ám lôi, không ngừng chấn động trong hư không, nối liền không dứt.
Trong thanh âm dường như mang theo một loại lực chấn nhiếp vô hình.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, căn bản lại bất vi sở động, sau khi một kiếm đó của hắn chém xuống, thậm chí không hề do dự, chỉ quan sát vết thương trước ngực tên mập, lại lập tức bấm kiếm quyết, trong chớp mắt, chung quanh lại kiếm ý đại thịnh, sau đó dưới đạo tâm mạnh mẽ vô biên của hắn, nhanh chóng ngưng luyện, lại hóa thành một đạo kiếm quang.
. . Thậm chí so với đạo kiếm quang trước đó còn sáng hơn!
Tên mập còn chưa nói hết, liền lập tức ngậm miệng, ánh mắt có chút kinh sợ.
- Ngươi...
Lời nói của hắn chưa dứt, đạo kiếm quang đó đột nhiên chém tới ngực hắn.
Xoẹt một tiếng, kiếm ý tiêu tán, trước người tên mập máu tươi bắn tung tóe, kim quang ảm đạm.
Một vết kiếm sâu chừng ba tấc, dài chừng nửa thước xuất hiện ở vị trí ngực của hắn.
Ngay cả tên mập ny giống như cũng đã bị thương tới phế phủ, khóe miệng hiện ra một tia đỏ sẫm, mất khí lực rất lớn mới nuốt được xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, có phẫn nộ, nhưng phần lớn là khó hiểu:
- Vì sao, ngươi đây muốn làm gì?
- Đây là Tâm Ý Kiếm!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn.
- Kiếm như tâm ý, không có gì không trảm được!
Khi nói, hắn đã bấm kiếm quyết lần thứ ba, cúi đầu nhìn Bất Động Minh Vương, nói:
- Ta ở sâu trong Tuyết Nguyên tôi luyện mười năm, tu một kiếm, đạo tâm vững trãi cỡ nào, kiếm này cũng sắc bén cỡ đó, có thể trảm vạn vật, có thể trảm đại đạo, huống chi là ngươi?
- Từ khi vào Long Tích, đã bị các ngươi trêu chọc, mưu toan hãm hại, trong lòng rất khó chịu, rất tức giận, mà nay vạn vật không lo, chỉ muốn giết ngươi, tâm ý mạnh bao nhiêu phải xem cường địch mạnh cỡ nào, nói một cách khác, lúc này ngươi khó trảm bao nhiêu, tâm ý của ta sẽ càng mạnh, nói gì lão Đồng thành tinh, đoạt tạo hóa thiên địa, ngươi hiện tại chỉ là một hòn đá mài dưới kiếm của ta mà thôi.
- Ta cũng hy vọng ngươi có thể khó trảm một chút, liền giúp ta mài kiếm sắc hơn!
Khi hắn nói đến đây, kiếm ý bên cạnh đã càng lúc càng nặng, tăng trưởng vô tận!
Cũng vào lúc này, trong thiên địa, màn đêm tiêu tán.
Phía đông đã hiện ra ánh mặt trời, một vầng mặt trời không biết ở trong bóng tối leo lên bao lâu, cuối cùng cũng lộ ra.
Đạo kiếm quang đó kết hợp với ánh mặt trời đầu tiên được tỏa ra, vô cùng chói mắt, không ngờ sinh ra một loại sinh cơ dồi dào, phá tan hắc ám mờ mịt, gào thét một tiếng, theo kiếm quyết của Phương Nguyên chỉ ra, chém thẳng xuống.
Thanh âm hùng hồn vang vọng tứ phương:
- Lão Đồng làm đá, thiên địa chứng giám một kiếm của ta đại thành!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả ba ngàn dặm trong Long Tích!
Khoảnh khắc kiếm quang này hạ xuống, vạn sự vạn vật trong thiên địa giống như đều trở nên chậm lại, kiếm quang của một kiếm này giống như đã nhảy ra khỏi thiên địa, thoát khỏi sự trói buộc của lực lượng thiên địa, nổi lên ở trong lòng, lại từ trên trời bay xuống.
Bất Động Minh Vương nghênh đón đạo kiếm quang này, cả người đều biến sắc.