Chương 1316: Xin một nụ cười (2)
Mà chung quanh bọn họ cũng có rất nhiều thực vật bỗng nhiên sinh trưởng, lẳng lặng nở hoa, nhanh chóng kết quả, quả thực linh khí dưa thừa chạm tay là hái được cơ hồ trực tiếp đưa đến trước mặt bọn họ.
Viên Tiêu ăn một quả, cảm thấy kinh mạch thông suốt, nhục thân cũng có khí lực, thương thế đang nhanh chóng phục hồi, Công Dương Lý ăn một đoạn ngó sen xanh, ngay cả tay cụt cũng mọc lại.
Hứa Ngọc Nhân uống một ngụm nước linh tuyền, vết rạn trên người nhanh chóng khép lại, Vi Long Tuyệt vươn tay ra hái một linh hoa, chỉ ngửi một cái, liền cảm thấy một thân pháp lực dũng động, không chỉ pháp lực đã khô kiệt bắt đầu trào ra như nước suối, thậm chí còn lờ mờ đột phá cực hạn lúc trước, đạt tới một trình độ cao hơn.
Ngay cả Ban Phi Diên ngồi xếp bằng dưới đất, lặng lẽ không một tiếng động cũng được một dây leo màu vàng quấn lấy, dây leo đó lại từ từ sinh trưởng, bên trong có đầy chồi, giống như kim châm, lặng lẽ đâm vào giữa trán hắn.
Một lúc sau, Ban Phi Diên bỗng nhiên thở dốc, hoảng sợ mở mắt...
- Ài, cuối cùng vẫn bị bọn họ làm được.
Lúc này ở ngoại giới, trên Nam Hải, một mảng sóng xanh vô ngần.
Mà trên sóng xanh mờ mịt có một tảng đá ngầm chừng bảy thước vuông lộ ra mặt đất, trên đá ngầm đó có một con mèo mập mạp trắng muốt đang ngồi, nó phe phẩy cái đuôi dài, dường như có chút nhập thần nhìn thiên không phía nam, trong thiên không đó đang có một tia hồng quang từ từ biến mất, giống như một vết mực đỏ, chậm rãi thu liễm lại.
Chung quanh sóng xanh rì rào, một ý chí già nua ngân nga, dường như đang khuyên giải gì đó:
- Ngươi vốn không vào được Long Tích, nếu không ngươi mà vào, tàn linh của những lão Long đang ngủ say đó sẽ trực tiếp thức tỉnh, bọn họ còn có thể làm gì nữa? Hiện giờ kết quả này, tuy không phải quá tốt, nhưng cũng tính là không tồi, ít nhất Tiên Minh cũng cược thắng, dùng cái chết của một nha đầu, đổi lấy hai mươi năm...
- Meo meo.
Con mèo trắng đó bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dường như có chút phẫn nộ.
Ý chí già nua đó thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Không sai, nàng ta hiện tại quả thật chưa chết, nhưng một tiểu oa nhi, một mình trấn thủ biên giới hai mươi năm, lại không thể trở về, vậy thì có khác gì chết? Có lẽ đối với tiểu oa nhi đó mà nói, thực sự chết đi lại là một chuyện tốt... Nếu không để hắn biết chân tướng, lại không thể làm gì, chẳng phải còn thống khổ hơn à?
Bạch Miêu nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
Biểu cảm bỗng nhiên trở nên có chút trào phúng, cái đuôi dài nhanh chóng viết lên hư không.
Đuôi đó rất linh động, quỹ tích vẽ ra vô cùng huyền ảo, giống như đang ghi chép gì đó.
Ý chí già nua có chút kinh ngạc:
- Nếu không thể đón nàng ta về, ngươi giữ lại tọa độ hư vô của nàng ta thì có ích lợi gì?
Bạch Miêu lạnh lùng cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như đang hỏi:
- Vậy những gì họ làm thì hữu dụng à?
Ý chí già nua đó thấp giọng nói:
- Việc họ làm có hữu dụng hay không, vậy phải xem xem bọn họ lợi dụng những Long Hồn này như thế nào.
...
- Lão Phương, đây là gì thế?
Trong Long Tích, Phương Nguyên đứng yên trên tảng đá lâu, sắc mặt vô cùng mê mang.
Mà bên cạnh hắn, Tống Long Chúc vốn đã gần như bị phế, thê thảm khôn kể, đứng dậy cũng khó, nhưng bên cạnh hắn không ngờ lại chậm rãi mọc ra một gốc đào tiên, bên trên quả đào đã nặng trĩu tới ép cong cả cành, cơ hồ rủ tới trên mặt hắn, Tống Long Chúc vươn tay ra hái một quả đào, chỉ cắn một miếng, cả người đều ngây đơ, sắc mặt vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn thân thể của mình.
Sau khi ăn mấy miếng, hắn thậm chí đã có thể trực tiếp đứng lên.
- Mẹ ơi, còn có tạo hóa như này à?
Tống Long Chúc khó có thể tin nổi, cho rằng đang ở trong mơ.
Chỉ là nghe hắn hỏi xong, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, từ trên tảng đá nhảy xuống, hiện giờ nhục thân của hắn cũng rất yếu ớt, vừa nhảy xuống, lại cơ hồ ngã sấp, nhưng hắn vẫn cắn răng, trầm mặc không nói, chậm rãi đứng lên, từng bước tiến về phía trước.
Hắn vừa đi một bước, bên cạnh có nước suối dũng động, một linh tuyền từ lòng đất trào ra.
Phương Nguyên mặc kệ, tiếp tục tiến về phía trước.
Bên cạnh lại có một gốc lê tiên mọc ra, rung rung hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nhưng Phương Nguyên chỉ cắn răng, sắc mặt vô cùng âm trầm, chẳng buồn để ý tới những cái này, tiếp tục tiến về phía trước, thế là bên cạnh hắn liền có vô số thiên tài địa bảo xuất hiện, đi mỗi một bước liền có linh tuyền trào ra, linh khí tử khí quấn lên người hắn, kỳ hoa dị thảo, thần dược bảo quả, theo nơi hắn đi qua mà không ngừng sinh trưởng, náo nhiệt phi phàm.
Tống Long Chúc nhìn tới ngây người, do dự một lúc, muốn tới hái một quả.
Nhưng khi hắn đi hái, giống như có một ánh mắt không vui nhìn hắn, dọa cho tay hắn không dám vươn ra.
Sau khi Phương Nguyên đi qua, khắp nơi đều là tài nguyên hiếm thấy trong thiên địa, giống như có ý chí nào đó đang lấy lòng hắn, đưa tất cả thứ tốt trong Long Tích tới trước người hắn, chỉ hy vọng bồi tội với hắn, chọc cho hắn cười.
Phương Nguyên biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng lại không thèm để ý, chỉ tiến về phía trước.
Cũng không biết đi được bao lâu, chung quanh đã không chỉ là kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, linh tuyền trào ra, đột nhiên trong thiên không, có một hạt châu màu đỏ bay thẳng tới, lẳng lặng bồng bềnh trước mặt Phương Nguyên.
Đó là một hạt châu to bằng nắm đấm, hình dạng bán trong suốt, có thể nhìn thấy trong hạt châu đó không ngờ có từng đợt khí tức, mỗi một đạo khí tức đều là một tồn tại hình rồng, có vảy có móng, râu tóc tinh tế, vô cùng linh động, bơi qua bơi lại trong hạt châu này, vô cùng thần dị.