Chương 1315: Xin một nụ cười (1)
Quay đầu lại thì Lạc Phi Linh đã lặng lẽ lướt đi xa, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt, thân hình dập dềnh, bay thẳng lên trời, dung hợp với con Hồng Loan đang đánh nhau với ý chí Long tộc trong không trung, cũng vào lúc này, lực lượng của Hồng Loan tăng vọt, trấn áp vô số ý chí Long tộc, lập tức hồng quang đầy trời, thần thánh không tỳ vết, sáng rọi tứ phương.
Mà thanh âm đầy khí phách của Lạc Phi Linh lại vang vọng trong Long Tích:
- Phương Nguyên sư huynh, tương lai bất kể ngươi tìm tiểu công chúa hay là hồ ly tinh, là tiểu thư khuê các hay là tiểu gia bích ngọc, xinh đẹp cũng được, ôn nhu cũng được, ta vẫn không sợ.
- Chính cung ở đây, còn lại toàn là vợ kế!
Hồng Loan múa lượn, chấn động chín tầng trời.
Con Hồng Loan đó bản thân đã có lực lượng vượt qua sức tưởng tượng của người thường, quan trọng hơn là, nó không ngờ có thể khắc chế Long Hồn, dưới một phen đại chiến lâm li đầm đìa, vô số ý chí Long Hồn vừa thức tỉnh đều bị một thân lực lượng của nó đánh tan, sau đó bay lượn kéo theo Tam Thốn Linh Sơn đó, trực tiếp chấn động cả Long Tích.
Tất cả Long Hồn thức tỉnh ở chung quanh đều bị lực lượng của nó dẫn dắt, lặng lẽ rít gào, bị lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Trên chín tầng trời, thông đạo không biết đi thông tới thế giới nào bị đánh nát, Hắc Ám Ma Tức không còn sót lại chút gì, một số di chủng đã dính Hắc Ám Ma Tức hóa thành sinh linh hắc ám lúc này bị lực lượng thiên địa vô hình giảo sát!
Đại địa nặng trĩu, khói bụi mờ mịt, thế giới này giống như đã bị trấn áp, rất nhanh quay về bình tĩnh.
Mặt trời treo trên cao, quang mang vạn trượng.
Mà sau quang mang này dường như có thêm một tia ý chí, lẳng lặng nhìn một phương thế giới này.
Hỗn loạn, đại khủng bố giống như diệt thế lúc trước dường như hoàn toàn không tồn tại, thế gian chỉ có một mảng an bình, gió nhẹ phe phẩy, nước chảy róc rách, nham thạch nóng chảy trên mặt dần dần nguội đi, chỉ có đại địa nứt nẻ, cây cối cháy khô, đá to vỡ nát, cùng với di chủng cụp đuôi, hốt hoảng trốn trong động không dám hiện thân là có thể chứng minh đại khủng bố vừa rồi không phải chỉ là ảo tượng.
Phương Nguyên đứng trên một khối đá vỡ cực lớn, mê mang mang nhìn xung quanh.
Hắn không cảm giác được trên thế giới này còn có sự tồn tại của Lạc Phi Linh, lại lờ mờ cảm thấy nàng ta dường như đang nhìn mình.
- Xảy ra chuyện gì?
- Là ai trấn áp tất cả bạo loạn này?
...
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn được phong ấn lúc trước, các tu sĩ đều kinh ngạc, mê mang nhìn tứ phương.
Bọn họ hiển nhiên không biết nội tình, lúc này căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ từ hoàn cảnh chung quanh biết rằng, đại kiếp dường như đã bị ngăn cản, chung quanh quay về bình tĩnh, chỉ có một số thế gia tử thân phận đặc thù, hoặc là tin tức linh thông lúc này sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía chín tầng trời, trầm mặc không nói gì, biểu cảm trên mặt vô cùng ảm đạm.
- Quả nhiên vẫn là...
Thế gia tử Viên Tiêu vốn đã trọng thương, về sau lại gia nhập ác chiến, thương thế đã không thể ngăn chặn, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào một gốc cây, miễn cưỡng đứng được, nhìn một mảng yên tĩnh chung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát dị thường.
- Chúng ta... Hiện tại nên làm gì?
Có người qua rất lâu, mới có phản ứng, run giọng hỏi.
Các tu sĩ đều trầm mặc, nhìn chung quanh, đều là người thương thế rất nặng, vô cùng thê thảm, nên làm gì á, đương nhiên chính là chữa thương, chỉ là trải qua một ngày đêm ác chiến, đan dược đã hao hết, thương thế lại thảm, có thể chữa thương thế nào?
Có điều, khi bọn họ đang nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng, chung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Không ngờ có một dòng suối xanh, từ vị trí bọn họ trào ra.
Nước suối đó vô cùng mát lạnh, mang theo một chút hàn khí, rất nhanh liền hình thành một con suối lạnh trong suốt thấy đáy ở giữa đá vụn.
Linh khí vô cùng dư thừa từ trong suối lạnh tỏa ra, khí suối thần dị, chỉ là ở bên cạnh ngửi thấy khí tức của nước suối này, các tu sĩ đều cảm thấy tinh thần chấn động, trong nhục thân, kinh mạch nặng trịu giống như được thả lỏng hơn rất nhiều.
- Đây là.
Người hữu tâm hơi kinh ngạc, vốc một ngụm nước suối, sau đó biến sắc:
- Vạn Niên Linh Tuyền?
Các tu sĩ đều ngây dại.
Vạn Niên Linh Tuyền chính là nước tốt nhất thế gian, có thể trực tiếp dùng làm bảo dược, chính là một tài nguyên nhất đẳng trong thế gian, các tu sĩ đều là người thân phận không tầm thường, nhưng người từng thấy linh tuyền cũng không nhiều, người được uống nước linh tuyền lại càng ít, chỉ có thể từ trong chất nước và linh ý phân biệt ra mà thôi, bỗng nhiên nhìn thấy có một linh tuyền như vậy xuất hiện, tất nhiên ai nấy đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Với linh ý dư thừa trong Long Tích, có thể dưỡng ra Vạn Niên Linh Tuyền cũng không phải lạ, mà vừa rồi đại địa vỡ nứt, mạch suối đổi dòng, bỗng nhiên từ dưới lòng đất trào ra cũng không kỳ quái, nhưng lại trào ra ở ngay bên cạnh bọn họ, lại thật sự là kinh hỉ.
Mà không chỉ là như vậy, chung quanh vang lên tiếng thú gầm, sau đó liền có thể nhìn thấy một con hươu trắng từ trong núi nhảy ra, miệng không ngờ ngậm một cây linh chi màu tím to bằng cánh tay, chậm rãi đặt ở trước mặt Viên Tiêu, sau đó lui về phía sau.
Rồi sau đó, chính là vượn tiên nâng quả, cự mãng cuốn cây ăn quả!
Những dị chủng này không ngừng ùa tới, đưa vô số linh vật chỉ tồn tại trong tưởng tượng đến bên cạnh bọn họ.