Chương 1314: Số mệnh (2)
- Bởi vì ta cũng là một sinh linh trong thế giới này, có lúc chỉ có ta có thể làm chuyện này, nếu ta không làm, vậy thì có thể trông cậy ai đi làm thay?
- Phương Nguyên sư huynh, ta muốn cám ơn ngươi, việc này là ngươi dạy ta!
Hai tay nàng ta nắm tay Phương Nguyên, cười khẽ, dựa mặt vào tay Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, kỳ thật ta lúc trước rất không thích số mệnh này, từ khi ta còn nhỏ lão tổ tông đã nói với ta về số mệnh của ta, bởi vậy khi đó ta rất sợ, không muốn ở Vong Tình Đảo, chỉ muốn chạy đi, cũng bởi vì vậy, khi ta gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi là một người tốt đặc biệt, ta sợ cả thế giới đều bức ta, không ai giúp đỡ ta, cho nên ta xin ngươi nhất định phải tới...
- Nhưng, ta vẫn hiểu được.
- Chuyện ta nên làm, ta rồi cũng phải đi làm...
Lạc Phi Linh nói xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên lộ ra vô cùng ôn nhu, không hề sợ hãi.
Phương Nguyên chỉ cắn chặt răng, khiến thanh âm của mình đừng run rẩy, nhưng vẫn rất run:
- Vì sao...
- Bởi vì ta thích thế giới này!
Lạc Phi Linh cười nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon, có nhiều phong cảnh khác nhau, có nhiều chuyện mới mẻ, chơi thế nào cũng không đủ, nhìn thế nào cũng không đủ, thế giới vui như vậy, sao có thể bị hủy diệt chứ?
- Hơn nữa trên thế giới này còn có lão tổ tông, có các vị cô cô, lúc ban đầu ta rất sợ, ta đi xin bọn họ, mà bọn họ cũng toàn lực giúp ta, ngươi biết không? Để định ra kế hoạch lần này, lão tổ tông và các lão đạo sĩ Dịch Lâu đã thôi diễn từ rất lâu, bọn họ hao tổn vô số tu vi, vô số tài nguyên, cuối cùng cũng chỉ định ra kế hoạch như vậy, bọn họ biết kế hoạch này có phiêu lưu, nhưng vẫn muốn chúng ta đi thử, chính là để xem có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta hay không.
- Quan trọng nhất...
Lạc Phi Linh nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt lập tức trở nên có chút yếu ớt:
- Trên thế giới này có người như ngươi, Phương Nguyên sư huynh, ta chưa thấy ai tốt hơn ngươi, ở bên ngươi ta không sợ gì hết, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta biết ngươi nhất định có thể xem trọng ta, sẽ không để người ta khi dễ ta, mà sự thật cũng chứng minh, ngươi quả thực làm tốt hơn ta tưởng tượng...
- Bớt lải nhải với ta đi!
Hai mắt Phương Nguyên đỏ rực, chỉ lạnh lùng hét lớn:
- Ta không cam lòng!
- Ngươi có biết ta từ lúc ban đầu đoán được vận mệnh của ngươi, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, ta liều mạng tu hành, chỉ là không muốn nhìn thấy việc này phát sinh, kết quả ta liều mạng, nỗ lực, ngươi lại vẫn phải đi, có công bằng với ta không?
- Ta vốn chỉ là một người chỉ muốn tu hành, là ngươi khiến ta phân tâm, là ngươi khiến ta cảm thấy muốn ổn định!
- Ta thậm chí còn nghĩ tới cưới ngươi, ta thậm chí ngay cả bà mối cũng tìm xong rồi, nhưng ngươi lại bỗng nhiên muốn đi?
- Ngươi bảo ta làm sao có thể cam tâm?
...
Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói xong, mắt đỏ rực, ra sức giậm chân, khóc nói:
- Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, đồ cưới ta cũng đã chuẩn bị rồi, Xuân Cung Đồ để dưới hòm còn chưa kịp xem, lại không được gả đi, ta cũng không phải người quá rộng rãi, ta cũng lo mình đi rồi sẽ có rất nhiều hồ ly tinh quấn lấy ngươi, ta cũng sợ tương lai sẽ chỉ có một mình cô đơn trong bóng tối, ngoài miệng có nói những lời hay đến mấy thì ta cũng vẫn sợ hãi, nhưng bất kể có sợ hay không, chẳng lẽ ta có thể không đi làm chuyện này à?
- Ta vốn cố lấy dũng khí mà đi, ngươi lại khiến ta sợ rồi.
Phương Nguyên gầm lên:
- Ngươi sợ cũng là đáng!
Lạc Phi Linh khẩn trương:
- Ngươi không giảng đạo lý!
Phương Nguyên quát:
- Là ngươi không giảng đạo lý!
Lạc Phi Linh lập tức chống nạnh:
- Nữ nhân vốn không biết giảng đạo lý, ngươi bảo ta phải làm sao?
- ...
Khi bọn họ nói chuyện, trên chín tầng trời, linh quang sáng rực.
Hồng Loan đó giương cánh, che lại Tam Thốn Linh Sơn, lại đi lấy thông đạo trên trời, chọc giận vô số ý chí vừa thức tỉnh trong Long Tích, kéo theo cự lực vô biên, mênh mông cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tuôn ra, tất cả lực lượng ngưng tụ lại, đánh thẳng tới Hồng Loan, đó là lực lượng mà người thường không thể tưởng tượng, mỗi một đạo đều có thần uy Hóa Thần cảnh!
- Nơi này đang nói chuyện, các ngươi có thể im lặng chút không?
Nghe những tiếng gầm giống như sấm rền ở chung quanh, Lạc Phi Linh bỗng nhiên tức giận, giậm giậm chân, cả thiên địa này đều rung chuyển mãnh liệt, mà trong hư không, trên chín tầng trời, Hồng Loan ngửa cổ gáy dài, hai cánh vũ động!
Sóng to ngập trời cuốn ra bốn phía, uy hiếp những ý chí Long tộc đó.
Mà hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng đều trầm mặc, chỉ nhìn nhau.
Phương Nguyên nói:
- Kiểu gì cũng có biện pháp khác.
- Ta cũng muốn có biện pháp khác.
Lạc Phi Linh lúc này thấp giọng nói:
- Nhưng hiện giờ chỉ có thể để ta gánh trước.
Nàng ta lúc này, thân thể đã trở nên trong suốt, nhìn thì chỉ là một dòng quang hoa, nàng ta giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt mình, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi người, hôn một cái lên mặt Phương Nguyên, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lần này ta sẽ không nhắm mắt, dù sao cũng là lần cuối cùng, muốn ngắm xem ngươi là bộ dạng gì.
Phương Nguyên chỉ nhìn nàng ta, giống như con thú nổi giận, muốn ôm lấy nàng ta.
Nhưng Lạc Phi Linh cũng nhìn hắn, bỗng nhiên sắc mặt hơi ngây ra, chỉ vào phía sau Phương Nguyên:
- Đó là gì?
Phương Nguyên giật mình, quay đầu đi, lại phát hiện phía sau không có gì cả.