Chương 1313: Số mệnh (1)
Khi nàng ta nói, thân hình của nàng ta bất động, vẫn chỉ để Phương Nguyên nắm tay nàng ta, nhưng sau lưng nàng ta lại có hồng quang lờ mờ, từng luồng quang hoa bay về phía trời cao, sau đó hiện ra một con Hồng Loan cực lớn, trên người tỏa ra lưu quang màu đỏ, giống như thiên ti vạn lũ, lực chấn nhiếp vô hình nhẹ nhàng mà ôn nhu tỏa ra bốn phương tám hướng.
- Gừ.
Vô số ý chí Long tộc đang thức tỉnh, hoặc là đã thức tỉnh ở chung quanh dường như bị đạo ý chí này chọc giận, trong hư không, lập tức có vô số khí cơ vô hình từ xa đánh tới, mỗi một đạo đều mang theo ý chí giống như đủ để hủy thiên diệt địa.
Nhưng Hồng Loan đó bay múa trong không trung, lại nhẹ nhàng vung cánh, đánh tan tất cả ý chí.
Không có gì có thể ngăn cản, nó trực tiếp bay đến phía trên mặt trời đỏ, cánh to tới che trời phủ đất, từng luồng thần quang đó lúc này đột nhiên khuếch tán đầy trời, giống như cùng hóa thành những đám mây, bọc lấy mặt trời đỏ từ Tam Thốn Linh Sơn hóa thành, sau đó đám mây di động, lao tới thông đạo ở trên chín tầng trời.
- Phương Nguyên sư huynh, rất cảm tạ ngươi, ngươi thật là rất lợi hại, hi hi.
Lạc Phi Linh quay người, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, vẫn cười như xưa, mắt cong lại, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Lần này ngươi thật sự đã làm hơn xa tưởng tượng của ta, ta chưa từng thấy ai lợi hại hơn ngươi, cũng chưa bao giờ thấy ai có trách nhiệm hơn ngươi, điều này thật sự chứng tỏ, nhãn quang nhìn người của ta không tồi, liếc một cái liền chọn được người tốt nhất.
- Nhưng, ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng xin lỗi...
Thanh âm của nàng ta nhỏ dần, buồn bã nói:
- Ngươi đã làm rất tốt rồi, ta cũng nên đi làm chuyện của mình.
- Ngươi đi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Phương Nguyên nắm chặt tay Lạc Phi Linh, cả người dường như trở nên có chút điên cuồng.
Thanh âm trầm thấp, giống như dã thú bị thương.
- Xin lỗi, Phương Nguyên sư huynh, ta có chuyện vẫn giấu ngươi...
Lạc Phi Linh nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, ánh mắt trở nên tiều tụy, giống như tiểu hài tử làm sai.
- Kỳ thật lần này tiến vào, ta cũng là một kế hoạch trong đó.
Khi nói đến đây, tay nàng ta dường như chậm rãi trở nên trong suốt, nhưng thanh âm vẫn truyền tới một cách rất rõ ràng:
- Bắt đầu từ rất lâu, Thiên Nguyên chúng ta đã đang nghiên cứu làm thế nào để chống đỡ đại kiếp, thậm chí là kết thúc đại kiếp, nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cũng làm ra vô số nghiên cứu và tham ngộ, nhưng đại bộ phận đều bị mất khi ở Côn Luân Sơn, nhưng vẫn còn lại một số, thông qua những phương pháp này, Thiên Nguyên đã làm rất nhiều chuẩn bị, cũng làm rất nhiều bố trí, mà ta... chính là một phương pháp trong đó!
- Chỉ có điều, ta là một phương pháp thất bại.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phương Nguyên lộ ra có chút mông lung, dường như phủ lên một tầng sương, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười, thấp giọng nói:
- Bọn họ lúc ban đầu đều hy vọng ta có thể kết thúc trận đại kiếp này, nhưng bản sự của ta lại không lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài đại kiếp một chút mà thôi, hơn nữa thời gian cũng không dài, nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi năm, nói ra vẫn thực sự mất mặt.
- Trước kia ta không muốn chấp nhận số mệnh của mình, cho nên luôn muốn chạy trốn, ta cảm thấy ngươi có thể bảo vệ ta, cho nên cầu ngươi đến tìm ta, ta làm nũng, cầu tình với lão tổ tông, lão tổ tông cũng đáp ứng, nàng ta và các đại sư phụ của Dịch Lâu cùng nhau nghiên cứu rất lâu, nghĩ ra phương pháp này để thay thế ta, nhưng không ngờ, phương pháp này vẫn không thể thực hiện được, như vậy cũng chỉ có thể là ta tự mình xuất thủ!
Khi nói chuyện, sắc mặt nàng ta có chút ảm đạm, cũng có chút áy náy:
- Ta vốn đang cho rằng phương pháp đó có thể thành công, cho nên vẫn giấu ngươi, ta nghĩ quá tốt rồi, cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành chuyện này, trách nhiệm trên người ta cũng được giải thoát, ta có thể không cần sợ chuyện này, có thể cùng ngươi ra biển dạo chơi, lên núi thăm thú, có thể đi dạy giao long đó nói thổ ngữ Vân Châu, cũng có thể tiếp tục cùng nhau giúp rùa già xoay người, nhưng ta nghĩ quá đơn giản, chuyện ta nên làm vẫn phải làm...
- Phương Nguyên sư huynh...
Nàng ta nhìn Phương Nguyên, trong mắt có chút ươn ướt:
- Ta quá xấu, vẫn giấu ngươi chuyện này....
- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à?
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, gầm lên:
- Ta từ lúc ban đầu đã biết rồi!
Lạc Phi Linh lập tức ngây ra một thoáng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không biết làm sao.
Mà Phương Nguyên thì quát khẽ:
- Từ khi ở Vân Châu ngươi vẫn luôn bảo ta nhất định phải tới tìm ngươi, ta đã đoán được một chút, lần này tham gia Hồng Thiên Hội, đồng thời tiến vào Long Tích, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của những người đó, ta đã đoán được chân tướng là gì, sớm biết ngươi vẫn luôn sợ điều gì, bằng không ngươi cho rằng ta liều chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này là vì gì?
Ánh mắt Lạc Phi Linh lập tức trở nên có chút ai oán, muốn cười, nhưng sắc mặt lại thảm hơn cả khóc.
Trên trán đã lộ gân xanh, trong thanh âm mang theo vẻ giận dữ khó có thể hình dung:
- Nhưng ta đã liều mạng đi làm, ta con mẹ nó đã dùng hết tất cả khí lực, ta đã liều cả cái mạng này, vì sao lại vẫn phải vậy, vì sao vẫn không được?
- Vì sao, vẫn phải là ngươi đi làm chuyện này?
- Vận mệnh của thế giới này vì sao vẫn phải để một tiểu cô nương như ngươi gánh vác?
- ...
Lạc Phi Linh bỗng nhiên bật cười, trên mặt vẫn vương nước mắt, nhưng cười vô cùng vui vẻ, nàng ta dùng tay kia nắm tay Phương Nguyên, cười nói: