Chương 1312: Một phương pháp cuối cùng
- Bởi vì nha đầu này ý thức được sự tồn tại của ta, nàng ta sợ ta, cho nên nàng ta mới đi tìm người đó, mà người đó, chỉ nhìn... Hắn chỉ nhìn thôi đã nhìn thấu sự tồn tại của ta, người như vậy, các ngươi làm sao mà đấu được, các ngươi sao có thể đấu lại hắn?
Trong tiếng cười của nàng ta, Lạc Phi Linh trầm mặc.
Nàng ta lúc này vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Long Tích.
Ầm!
Lúc này, theo vô số Long Hồn đó mở mắt, trong thiên địa là một mảng hồng mang, vô số linh mạch đều đã xảy ra biến hóa, lúc này linh khí bay lượn, hội tụ về một phương, giống như một người đột nhiên được đả thông kỳ kinh bát mạch, lập tức kinh lạc đều thông thuận, có vô số lực lượng, nhưng ngay sau đó chính là tiềm lực tiêu hao.
Đại địa bắt đầu nứt nẻ, núi to bắt đầu đổ sập, sông suối bắt đầu khô cạn.
Núi sông Long Tích vốn phong quang tú lệ, giống như lưu tinh, lúc này lại biến thành một mảng ma địa, cây cối cháy lên thiên hỏa, di chủng trong rừng hốt hoảng bỏ chạy, sau đó bị nham thạch nóng chảy từ dưới lòng đất trào ra bao phủ, nháy mắt liền hóa thành từng bộ xương.
Tất cả mọi người đã tuyệt vọng!
- Gừ.
Mà theo thiên địa đại biến này xuất hiện, linh mạch trải rộng trong Long Tích lúc này cũng dần dần hội tụ, lấy khu vực chỗ Tam Thốn Linh Sơn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí vô cùng to lớn, mà trong vòng xoáy linh khí đó có một cột sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, hướng thẳng tới chín tầng trời, chọc thủng mây đen trong thiên không ra một hố đen cực lớn.
Trong hố đen có sương mù màu đen dày đặc ùa vào, mang theo một cỗ khí cơ khiến người ta tuyệt vọng.
Có di chủng bị thiên địa biến đổi kinh động, giương cánh bay loạn, khi bay qua gần hố đen đó, dính phải khí tức màu đen, đột nhiên liền thay đổi, trên người bắt đầu dấy lên hỏa diễm màu đen, từ sinh linh sống sờ sờ trong chốc lát lại hóa thành vật chết, kêu gào trong không trung, ánh mắt âm u, đáy mắt dâng lên ma trơi, sau đó giương cánh vồ giết về phía sinh linh khác ở bên cạnh.
- Hắc Ám Ma Vật...
- Đó... Đó chính là thông đạo để Hắc Ám Ma Tức tiến vào à?
Không biết bao nhiêu người đều nhìn thấy sự tồn tại của thông đạo đó, tuyệt vọng hô to.
- Đại kiếp... Hàng lâm rồi?
Theo thời gian thông đạo hắc ám đó mở ra càng dài, cũng có càng lúc càng nhiều di chủng bị lây dính Hắc Ám Ma Tức này, hóa thành Hắc Ám Ma Vật dữ tợn, xung phong liều chết về bốn phương tám hướng, hung ác khó lường, mang theo một cỗ khí tức tuyệt vọng.
Nhưng nghênh đón sự tập kích của nhiều Hắc Ám Ma Vật như vậy, những tu sĩ đó thậm chí không muốn chống cự.
Bọn họ đã lâm vào trong tuyệt vọng!
...
- Quả nhiên vẫn đi tới một bước này à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh lúc này cũng trở nên trắng bệch.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thông đạo giống như quán thông hai thế giới, cùng với ma tức đáng sợ từ trong thông đạo chảy vào Long Tích, thậm chí ở đầu kia thông đạo có thứ khiến người ta cảm thấy còn khủng bố hơn, điều này cuối cùng cũng khiến trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt dường như có chút tiều tụy, nhìn một chỗ ở phía nam.
- Vì sao, vì sao...
Ở đó, Phương Nguyên cả người đều là máu đứng lên, hắn tức giận mở to hai mắt, hung hăng nhìn thiên không.
Trong hai mắt hắn cơ hồ sắp có máu trào ra.
Bình sinh hắn chưa bao giờ có lúc nào mà sắc mặt lại dữ tợn tới như vậy.
Vừa gầm rú hắn vừa liều mạng khởi động pháp lực còn sót lại trong cơ thể, nắm kiếm trong tay, thân hình đột nhiên bay lên, một đạo kiếm quang lúc này đã cực kỳ ảm đạm lại mang theo sự không cam lòng và lửa giận vô cùng vô tận của hắn, chém thẳng về phía trời cao!
Hắn chém về phía thông đạo đó, dường như muốn bằng vào sức của bản thân trảm diệt nó!
Nhưng hắn chỉ bay lên không đến trăm trượng, liền đột nhiên pháp lực không đủ, nặng nề rơi xuống.
Cú ngã này không nhẹ, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn.
Hắn không cam lòng, lại muốn bò dậy.
Nhưng có không cam lòng và tức giận tới mấy cũng không thể thay đổi sự thật nhục thân hắn lúc này đã sụp đổ, pháp lực tiêu hao hết.
Điều hắn có thể làm dường như chỉ có liên tục ngã, liên tục bò dậy.
Cho tới khi có một bàn tay mềm đỡ hắn, hắn mới cuối cùng miễn cưỡng đứng vững, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Phi Linh, trên mặt nàng ta cũng đầy vẻ không đành lòng, nước mắt lo lanh đã rơi xuống khóe miệng nàng ta, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Phương Nguyên sư huynh, đừng cố nữa, ngươi trước tiên ngồi xuống đã, ngươi đã làm quá nhiều, quá đủ rồi.
- Chúng ta sắp thất bại...
Phương Nguyên nhìn nàng ta, giống như đã tuyệt vọng, nói:
- Nhưng chúng ta sao có thể thất bại?
- Chúng ta không thể thất bại, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải thắng.
Lạc Phi Linh đỡ hắn, cười cười, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại cười vô cùng sáng lạn, nói:
- Hắc Ám Chi Chủ đó cho rằng mình thông minh, kỳ thật hắn rất ngu, hắn cảm thấy mình bất kể là như thế nào cũng sẽ thắng, nhưng trên thực tế chúng ta mới là người thắng cuối cùng, không thể phong ấn Tam Thốn Linh Sơn cũng không sao, chúng ta còn có một phương pháp, luôn có thể thắng bọn họ....
Khi nói, nàng ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mặt trời đỏ trong không trung.
- Ngươi đi đâu?
Phương Nguyên bỗng nhiên lật tay, tóm lấy cổ tay nàng ta, quát khẽ.
- Ta không đi đâu cả...
Lạc Phi Linh quay đầu lại, nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không đi đâu hết.