Chương 1311: Long Hồn thức tỉnh (2)
Trước đây, Phương Nguyên còn tưởng rằng Bất Động Minh Vương bị trảm, bởi vậy lực lượng hắn mượn từ thiên địa này sẽ phải trả lại cho thiên địa, nhưng đến lúc này, lại bỗng nhiên phát hiện không thích hợp lắm, đó đã không chỉ là lực lượng, còn có thứ gì khác.
Mà sau khi khí cơ đó lan ra, một mảng thiên địa này đột nhiên trở nên u ám.
- Gừ.
Không biết qua bao lâu, phía cực bắc bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm vang.
Tiếng gầm đó giống như vang lên từ sâu trong lòng đất, lại giống như đến từ thế giới bên kia, giống như có tồn tại nào đó đã tỉnh lại, thần thức đang dần dần sống dậy, giống như một con mắt cực lớn đang chậm rãi mở ra, nhìn xuống thế giới này.
Cũng trong một thoáng đó, thiên địa biến ảo, linh mạch vô tận đồng thời chảy tới chỗ mắt mở đó.
- Gì thế?
Tống Long Chúc kêu to thất thanh, cả người sợ tới run rảy.
Nhưng còn không đợi hắn có phản ứng, chung quanh lại đồng thời xuất hiện mấy đạo khí cơ tương tự.
Từng đạo khí cơ chậm rãi tỉnh lại, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng nhìn ra thế gian.
Đám người Lý Hồng Kiêu đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn vừa phát hiện dị biến này, đột nhiên cảm thấy Tam Thốn Linh Sơn đã bị bọn họ trấn áp, lực lượng lập tức mạnh lên mấy vạn lần, ầm một tiếng, trực tiếp chấn nát thần tháp chín tầng đó, sau đó bay đến trong không trung, quang mang mãnh liệt, giống như một thái dương màu đỏ,chiếu sáng cả Long Tích.
- Xảy ra chuyện gì?
- Những ý chí đó đang tỉnh lại, chẳng lẽ là ...
Các tu sĩ vừa trải qua vô số đại chiến, thân cùng lực kiệt đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
...
- Ha ha, ngươi minh bạch chưa?
Lữ Tâm Dao đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn lúc này phá lên cười:
- Các ngươi cho rằng làm được làm được tất cả, nhưng căn bản chính là ảo tưởng, tên mập đó vốn chính là Thái Cổ Long Ấn thành tinh, nếu không giết hắn, hắn sẽ cướp đi Tam Thốn Linh Sơn, nếu giết hắn, như vậy Thái Cổ Long Tức sẽ tán ra, lay tỉnh Long Hồn đã trầm miên trong Long Tích.
- Các ngươi căn bản từ lúc ban đầu đã không có phần thắng.
Sắc mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên trắng bệch:
- Quả nhiên... Quả nhiên vẫn là...
- Là Long Hồn, Long Hồn thức tỉnh..
Tống Long Chúc lúc này, cả người run rẩy, tuyệt vọng hô to.
Hắn cơ hồ giống như đã phát điên:
- Vì sao, vì sao, đã làm đến bước này rồi, không ngờ lại...
- Vẫn thất bại sao:
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trắng bệch, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía tây bắc, linh quang lấp lánh như mặt trời đó, cảm giác được đó là khí tức của Tam Thốn Linh Sơn, cả người bỗng nhiên giống như bị rút đi thần hồn, thất tha thất thểu lui về phía sau bước, thanh âm yếu ớt tự lẩm bẩm:
- Long Hồn thức tỉnh, trận phong ấn này cuối cùng vẫn thất bại sao?
- Vì sao?
Hắn đột nhiên sinh ra áp lực vô tận, ngửa mặt nhìn trời:
- Chẳng lẽ chúng ta vẫn liều chưa đủ à?
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy....
Nhìn vầng mặt trời đỏ trong hư không, hồng quang đầy trời, lại cảm thụ được từng đạo ý chí đang chậm rãi thức tỉnh, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng mở ra, tất cả tu sĩ lúc này đều triệt để hoảng hốt, liều mạng kêu to:
- Chẳng lẽ là thanh thế đấu pháp của chúng ta quá lớn, cho nên mới lay tỉnh Long Hồn à?
Không thể hình dung được biểu cảm của bọn họ lúc này, khổ sở chống đỡ cả ngày, không biết bao nhiêu người đều phải trả một cái giá đau đớn, mới đánh lui được di chủng nhiều vô kể đó, cho rằng hy vọng đã tới, kết quả lại xuất hiện một màn ngoài ý liệu này.
Điều này khiến trong lòng bọn họ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.
- Xảy ra chuyện gì?
Ban Phi Diên đang ngồi xếp bằng tại chỗ, bên cạnh còn có ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính bay múa, lúc này hai mắt hắn đã mù, hai tai đã phế, thậm chí theo thần thức sụp đổ, thần niệm đã yếu ớt đến mức khó có thể hình dung, cảm ứng đối với ngoại giới cũng không còn linh mẫn, vốn tưởng rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, một dòng thần niệm cuối cùng của hắn cũng sắp tiêu tán, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lại lập tức trở nên khẩn trương, dùng hết toàn lực há to miệng hét lớn ra chung quanh.
Mặt đám người Lý Hồng Kiêu đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng nhìn Ban Phi Diên vẻ mặt hoảng loạn, sắc mặt u ám, lại không biết chung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông, không đành lòng nói với hắn chân tướng, dù sao, hắn vì phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, đã phải trả giá quá nhiều.
- Phong ấn hoàn thành rồi, mọi người đều rất vui vẻ.
Lý Hồng Kiêu nắm tay hắn, một đạo thần thức đánh vào thức hải của hắn.
- Thì ra là như vậy...
Trên mặt Ban Phi Diên lộ ra nụ cười nghĩ lại mà sợ, chậm rãi gật đầu.
Nhưng khi Lý Hồng Kiêu quay đầu nhìn về phía không trung, mặt đã đầy nước mắt, trong không trung, Tam Thốn Linh Sơn giống như một vầng mặt trời, quang mang tỏa ra bốn phía, hắt ánh sáng đỏ sẫm như máu lên mặt họ, giống như đang trào phúng.
...
- Ha ha, cuối cùng vẫn đi tới một bước này.
Mà ở chiến trường khác, Lữ Tâm Dao rõ ràng đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn, nhưng vào lúc này, lại phá lên cười, tiếng như cú đêm, mang theo âm điệu thê lương:
- Tên gia hỏa đó an bài rất xảo diệu, tất cả các ngươi đều chỉ là quân cờ mà thôi, chỉ là quân cờ để hắn đấu pháp với Dịch Lâu, mà lần giao phong này cuối cùng vẫn là hắn thắng một bậc.
Hắn cười càn rỡ, hoàn toàn như đổi thành một người khác:
- Có điều, chuyện này đã sớm ở trong dự kiến của ta, tên gia hỏa đó quá đáng sợ. Hắn không gì không biết, không gì không hiểu, ngươi có biết nha đầu này vì sao lại muốn góp sức cho hắn không?