Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1310 - Chương 1310: Long Hồn Thức Tỉnh (1)

Chương 1310: Long Hồn thức tỉnh (1)
Loại tình huống này đã kéo dài cả một ngày, chỉ là bộ dạng của Ban Phi Diên lại thay đổi.

Sắc mặt hắn vẫn trầm ổn, ngồi xếp bằng bất động, nhưng hai mắt, hai tai, hai mũi đều có màu đỏ chảy ra, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, dường như một thân máu tươi đều sắp bị hút sạch.

Lúc hắn cần Lý Hồng Kiêu giúp mình xem biến hóa của một số thẻ tính, Lý Hồng Kiêu mới ý thức được hắn đã mù.

Mà khi hắn cũng bắt đầu dùng thần thức để trao đổi thay cho ngôn ngữ, đồng thời không có phản ứng với lời Mạc Diễn nói ra, Mạc Diễn mới ý thức được hắn đã điếc.

Duy nhất không thay đổi chính là tốc độ thôi diễn của hắn, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ vẫn trước sau như một!

Mắt thấy phong ấn thần tháp chín tầng sắp bố trí xong, chỉ còn mấy bộ sậu cuối cùng.

Lý Hồng Kiêu cùng với các tu sĩ chung quanh đều thở phào, tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được muốn ôm người bên cạnh mà hò hét, không nhịn được muốn ôm đầu khóc rống, hận không thể quỳ gối cảm tạ trời xanh.

Chịu khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng đi tới được một bước này rồi sao?

Lý Hồng Kiêu nín thở, đặt ngọc giản được bố trí chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế ở trong tay, dùng pháp lực nâng lên, chậm rãi đưa vào trong thần tháp, tuy đến một bước cuối cùng vẫn không dám thả lỏng, nhưng cũng vào lúc nàng ta đưa ngọc giản này vào chỗ thích hợp nhất, không có nửa phần sai lệch, thần tháp bỗng nhiên tỏa ra hồng quang.

- Hả?

Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, tay bỗng nhiên cứng lại.

...

- Ngươi thực sự cho rằng tất cả sẽ như ngươi mong muốn à?

Trong chiến trường thứ hai, Lữ Tâm Dao lúc này giống như đã hoàn toàn đổi thành một người khác, khí cơ mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, hung thế kinh thiên, nhưng Lạc Phi Linh rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, cường hành áp chế khí cơ của nàng ta, trong không trung một con Hồng Loan bay múa, bò lên Lữ Tâm Dao, giết cho nàng ta thần hồn tán loạn, gầm lên liên tục:

- Người đời này của các ngươi thật sự ngây thơ vậy sao?

- Chúng ta tất nhiên có thứ mà mình tin tưởng, cần gì ngươi phải lắm miệng?

Lạc Phi Linh lúc này hoàn toàn đã không còn bộ dạng hỉ hả lúc trước, ngược lại lộ ra vô cùng ngưng trọng:

- Mà các ngươi, từng chủ động hoặc bị động chống đỡ đại kiếp, đều là công thần, nên ngoan ngoãn ngủ say trong lịch sử, nhận sự kính trọng của người đời!

- Nếu ngươi không chịu cô đơn, cứ muốn nhảy ra gây chuyện, vậy thì không thể trách chúng ta bất kính!

Khi nói chuyện, khí thế trên người nàng đại thịnh, áp chế chặt chẽ Lữ Tâm Dao, từng đạo đạo hồng quang giống như một tấm lưới lớn đan vào nhau trong hư không, bọc Lữ Tâm Dao lại, đồng thời trầm giọng quát:

- Lần này nếu ngươi không nhảy ra thì cũng thôi, chúng ta sẽ không gây tồn tại tới ngươi, nhưng nếu ngươi đã nhảy ra, vậy ta cũng chỉ có thể một lần nữa phong ấn ngươi lại!

- Các ngươi chờ ta tỉnh lại...

Lữ Tâm Dao hét lớn, nộ khí cuồn cuộn, đâm trái lao phải.

Lạc Phi Linh cười cười, nói:

- Vậy ta cho ngươi ngủ ngon!

Mắt thấy phong ấn nàng ta khống chế sắp hoàn thành, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, có một loại khí tức âm trầm bốc lên, thấp giọng cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi thực sự cho rằng thực sự cho rằng ta hiện thân ra là để phá hoại chuyện tốt các ngươi an bài à?

Lạc Phi Linh hơi ngẩn ra, chăm chúnhìn theo hướng mà nàng ta đang nhìn.

Lữ Tâm Dao điềm nhiên nói:

- Ta chỉ là không muốn chết ở đây mà thôi, an bài chân chính không phải là ta.

Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi, biến sắc!

...

- Chúng ta... Thắng rồi à?

Mà ở một chỗ khác, Phương Nguyên và Tống Long Chúc cười khổ, lắc đầu.

Nhìn ấn đồng đó, bọn họ đều cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Người thứ nhất không tin là ấn đồng này rốt cuộc có lai lịch thế nào, không ngờ có thể tu thành thần thông lớn như vậy, gây ra phiền phức lớn như vậy.

Người còn lại không tin chính là bọn họ vẫn trấn áp được ấn đồng này, tuy ở giữa đã trải qua tra tấn thống khổ khó có thể tưởng tượng, lại vẫn làm được chuyện không có khả năng làm được.

- Đây nhất định là bảo bối, lão Phương, chia cho ta một nửa được không?

Tống Long Chúc ho khan hai tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt đáng thương nhìn Phương Nguyên.

- Không được!

Phương Nguyên vươn tay ra, để Lôi Linh Cáp Mô nhảy tới, thu lại một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ ở xa xa, sau đó lại sai nó tới thu ấn đồng đã bị chém thành hai nửa, nói:

- Ấn đồng này là bảo bối, nên dùng nó để đả tạo một kiện binh khí thuận tay cho Quan Ngạo, huống hồ...

Ho khan hai tiếng, lại nói:

- Máu của ngươi sắp chảy sạch rồi còn cố phun ra một ngụm để giả vờ đáng thương à?

Tống Long Chúc vội vàng nuốt lại màu còn chưa phun ra hết, bất đắc dĩ trợn mắt lên.

- Bất kể là như thế nào, bảo dịch ngươi đáp ứng cho ta vẫn phải cho!

Cười thảm một tiếng, Tống Long Chúc nói:

- Bằng không ta thực sự có thể bị phế đó. Hy vọng bảo dịch đó có thể giúp được ta!

- Được, ta còn có rất nhiều thần đan bảo dược khác, sẽ cho ngươi tất.

Phương Nguyên đáp ứng rồi đứng dậy, vươn tay về phía Tống Long Chúc, kéo hắn lên.

Nhưng còn không chờ Tống Long Chúc đứng dậy, hai người bọn họ bỗng nhiên đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ấn đồng.

Cho dù là thần thức của bọn họ đã rất yếu, cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ấn đồng này đã sinh ra một số biến hóa.

Có khí cơ nào đó vẫn ngưng tụ trên ấn đồng này, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, lúc này đang nhanh chóng lan ra chung quanh.

Mà theo khí cơ đó lan ra, thiên địa liền xuất hiện biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment